1. 1
Đây là gia phả Đức Giê-su Ki-tô, con cháu vua
Đa-vít, con cháu tổ phụ Áp-ra-ham:2 Ông Áp-ra-ham
sinh I-xa-ác; I-xa-ác sinh Gia-cóp; Gia-cóp sinh Giu-đa và các anh em ông
này;3 Giu-đa ăn ở với Ta-ma sinh Pe-rét và
De-rác; Pe-rét sinh Khét-xơ-ron; Khét-xơ-ron sinh A-ram;4
A-ram sinh Am-mi-na-đáp; Am-mi-na-đáp sinh Nác-son; Nác-son sinh
Xan-môn;5 Xan-môn lấy Ra-kháp sinh Bô-át; Bô-át lấy Rút
sinh Ô-vết; Ô-vết sinh Gie-sê;6 ông Gie-sê sinh
Đa-vít.1 Vua Đa-vít lấy vợ ông U-ri-gia sinh
Sa-lô-môn7 Sa-lô-môn sinh Rơ-kháp-am; Rơ-kháp-am sinh
A-vi-gia; A-vi-gia sinh A-xa;8 A-xa sinh Giơ-hô-sa-phát;
Giơ-hô-sa-phát sinh Giô-ram; Giô-ram sinh Út-di-gia;9 Út-di-gia
sinh Gio-tham; Gio-tham sinh A-khát; A-khát sinh Khít-ki-gia;10
Khít-ki-gia sinh Mơ-na-se; Mơ-na-se sinh A-môn; A-môn sinh
Giô-si-gia;11 Giô-si-gia sinh Giơ-khon-gia và các anh em vua
này; kế đó là thời lưu đày ở Ba-by-lon.
12 Sau thời lưu đày ở
Ba-by-lon, Giơ-khon-gia sinh San-ti-ên; San-ti-ên sinh Dơ-rúp-ba-ven;13
Dơ-rúp-ba-ven sinh A-vi-hút; A-vi-hút sinh En-gia-kim; En-gia-kim sinh
A-do;14 A-do sinh Xa-đốc; Xa-đốc sinh A-khin;
A-khin sinh Ê-li-hút;15 Ê-li-hút sinh E-la-da; E-la-da sinh
Mát-than; Mát-than sinh Gia-cóp;16 Gia-cóp sinh Giu-se, chồng
của bà Ma-ri-a, bà là mẹ Đức Giê-su cũng gọi
là Đấng Ki-tô.
17 Như thế, tính chung lại th́: từ
tổ phụ Áp-ra-ham đến vua Đa-vít, là mười
bốn đời; từ vua Đa-vít đến thời
lưu đày ở Ba-by-lon, là mười bốn đời;
và từ thời lưu đày ở Ba-by-lon đến
Đức Ki-tô, cũng là mười bốn đời.
18 Sau đây là gốc tích Đức
Giê-su Ki-tô: bà Ma-ri-a, mẹ Người, đă thành hôn với
ông Giu-se. Nhưng trước khi hai ông bà về chung sống,
bà đă có thai do quyền năng Chúa Thánh Thần.19
Ông Giu-se, chồng bà, là người công chính và không muốn
tố giác bà, nên mới định tâm bỏ bà cách kín
đáo.20 Ông đang toan tính như vậy, th́ ḱa sứ
thần Chúa hiện đến báo mộng cho ông rằng:
“Này ông Giu-se, con cháu Đa-vít, đừng ngại đón bà
Ma-ri-a vợ ông về, v́ người con bà cưu mang là do
quyền năng Chúa Thánh Thần.21 Bà sẽ sinh con
trai và ông phải đặt tên cho con trẻ là Giê-su, v́ chính
Người sẽ cứu dân Người khỏi tội lỗi
của họ.”22 Tất cả sự việc này
đă xảy ra, là để ứng nghiệm lời
xưa kia Chúa phán qua miệng ngôn sứ:23
Này đây, Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một
con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là
Em-ma-nu-en, nghĩa là “Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta.”24 Khi
tỉnh giấc, ông Giu-se làm như sứ thần Chúa dạy
và đón vợ về nhà.25 Ông không ăn ở với
bà, cho đến khi bà sinh một con trai, và ông đặt
tên cho con trẻ là Giê-su.
2. 1 Khi Đức Giê-su ra đời
tại Bê-lem, miền Giu-đê, thời vua Hê-rô-đê trị
v́, có mấy nhà chiêm tinh từ phương Đông đến
Giê-ru-sa-lem,2 và hỏi: “Đức Vua dân Do-thái mới
sinh, hiện ở đâu? Chúng tôi đă thấy
v́ sao của Người xuất hiện bên phương
Đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người.”3
Nghe tin ấy, vua Hê-rô-đê bối rối, và cả thành
Giê-ru-sa-lem cũng xôn xao.4 Nhà vua liền triệu tập
tất cả các thượng tế và kinh sư trong dân lại,
rồi hỏi cho biết Đấng Ki-tô phải sinh ra ở
đâu.5 Họ trả lời: “Tại Bê-lem, miền
Giu-đê, v́ trong sách ngôn sứ, có chép rằng:6 “Phần
ngươi, hỡi Bê-lem, miền đất Giu-đa,
ngươi đâu phải là thành nhỏ nhất của
Giu-đa, v́ ngươi là nơi vị lănh tụ chăn dắt
Ít-ra-en dân Ta sẽ ra đời.”7 Bấy giờ
vua Hê-rô-đê bí mật vời các nhà chiêm tinh đến, hỏi
cặn kẽ về ngày giờ ngôi sao đă xuất hiện.8
Rồi vua phái các vị ấy đi Bê-lem và dặn rằng:
“Xin quư ngài đi ḍ hỏi tường tận về Hài Nhi,
và khi đă t́m thấy, xin báo lại cho tôi, để tôi
cũng đến bái lạy Người.”9
Nghe nhà vua nói thế, họ ra đi. Bấy giờ
ngôi sao họ đă thấy ở phương Đông, lại
dẫn đường cho họ đến tận nơi
Hài Nhi ở, mới dừng lại.10 Trông thấy
ngôi sao, họ mừng rỡ vô cùng.11 Họ vào nhà,
thấy Hài Nhi với thân mẫu là bà Ma-ri-a, liền sấp
ḿnh thờ lạy Người. Rồi họ mở bảo
tráp, lấy vàng, nhũ hương và mộc dược mà
dâng tiến.12 Sau đó, họ được báo mộng
là đừng trở lại gặp vua Hê-rô-đê nữa,
nên đă đi lối khác mà về xứ ḿnh.
13 Khi các nhà chiêm tinh đă ra về, th́ sứ
thần Chúa hiện ra báo mộng cho ông Giu-se rằng: “Này
ông, dậy đem Hài Nhi và mẹ Người trốn sang
Ai-cập, và cứ ở đó cho đến khi tôi báo lại,
v́ vua Hê-rô-đê sắp t́m giết Hài Nhi đấy! “14
Ông Giu-se liền trỗi dậy, và đang đêm,
đưa Hài Nhi và mẹ Người trốn
sang Ai-cập.15 Ông ở đó cho đến khi vua
Hê-rô-đê băng hà, để ứng nghiệm lời Chúa
phán xưa qua miệng ngôn sứ: Ta đă gọi con Ta ra khỏi
Ai-cập.
16 Bấy giờ vua Hê-rô-đê thấy
ḿnh bị các nhà chiêm tinh đánh lừa, th́ đùng đùng nổi
giận, nên sai người đi giết tất cả các
con trẻ ở Bê-lem và toàn vùng lân cận, từ hai tuổi
trở xuống, tính theo ngày tháng ông đă hỏi cặn kẽ
các nhà chiêm tinh.17 Thế là ứng nghiệm lời
ngôn sứ Giê-rê-mi-a:18 “Ở Ra-ma, vẳng nghe tiếng
khóc than rền rĩ: tiếng bà Ra-khen khóc thương con
ḿnh và không chịu để cho người ta an ủi, v́
chúng không c̣n nữa.
19 Sau khi vua Hê-rô-đê băng hà, sứ
thần Chúa lại hiện ra với ông Giu-se bên Ai-cập,20
báo mộng cho ông rằng: “Này ông, dậy đem Hài Nhi và mẹ
Người về đất Ít-ra-en, v́ những kẻ t́m
giết Hài Nhi đă chết rồi.”21 Ông liền
trỗi dậy đưa Hài Nhi và mẹ Người về
đất Ít-ra-en.22 Nhưng v́ nghe biết Ác-khê-lao
đă kế vị vua cha là Hê-rô-đê, cai trị miền
Giu-đê, nên ông sợ không dám về đó. Rồi sau khi
được báo mộng, ông lui về miền Ga-li-lê,23
và đến ở tại một thành kia gọi là Na-da-rét,
để ứng nghiệm lời đă phán qua miệng các
ngôn sứ rằng: Người sẽ được gọi
là người Na-da-rét.
3. 1
Hồi ấy, ông Gio-an Tẩy Giả đến rao giảng
trong hoang địa miền Giu-đê rằng:2
“Anh em hăy sám hối, v́ Nước Trời đă đến
gần.”3 Ông chính là người đă được
ngôn sứ I-sai-a nói tới: Có tiếng người hô trong
hoang địa: Hăy dọn sẵn con đường cho
Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người
đi.4 Ông Gio-an mặc áo lông lạc đà, thắt
lưng bằng dây da, lấy châu chấu và mật ong rừng
làm thức ăn.5 Bấy giờ, người ta từ
Giê-ru-sa-lem và khắp miền Giu-đê, cùng khắp vùng ven
sông Gio-đan, kéo đến với ông.6 Họ thú tội,
và ông làm phép rửa cho họ trong sông Gio-đan.7 Thấy
nhiều người thuộc phái Pha-ri-sêu và phái Xa-đốc
đến chịu phép rửa, ông nói với họ rằng:
“Ṇi rắn độc kia, ai đă chỉ cho các anh cách trốn
cơn thịnh nộ của Thiên Chúa sắp giáng xuống
vậy?8 Các anh hăy sinh hoa quả để chứng
tỏ ḷng sám hối.9 Đừng tưởng có thể
bảo ḿnh rằng: “Chúng ta đă có tổ phụ Áp-ra-ham.”
V́, tôi nói cho các anh hay, Thiên Chúa có thể làm cho những ḥn
đá này trở nên con cháu ông Áp-ra-ham.10 Cái ŕu đă
đặt sát gốc cây: bất cứ cây nào không sinh quả
tốt đều bị chặt đi và quăng vào lửa.11
Tôi, tôi làm phép rửa cho các anh trong nước để giục
ḷng các anh sám hối. C̣n Đấng đến
sau tôi th́ quyền thế hơn tôi, tôi không đáng xách dép
cho Người. Người sẽ làm phép rửa cho
các anh trong Thánh Thần và lửa.12 Tay Người
cầm nia, Người sẽ rê sạch lúa trong sân: thóc mẩy
th́ thu vào kho lẫm, c̣n thóc lép th́ bỏ vào lửa không hề
tắt mà đốt đi.”
13 Bấy giờ, Đức Giê-su từ
miền Ga-li-lê đến sông Gio-đan, gặp ông Gio-an
để xin ông làm phép rửa cho ḿnh.14 Nhưng ông
một mực can Người và nói: “Chính tôi mới cần
được Ngài làm phép rửa, thế mà Ngài lại
đến với tôi! “15 Nhưng Đức Giê-su
trả lời: “Bây giờ cứ thế đă. V́ chúng ta nên làm như vậy để giữ trọn
đức công chính.” Bấy giờ ông Gio-an mới chiều
theo ư Người.
16 Khi Đức Giê-su chịu phép rửa
xong, vừa ở dưới nước lên, th́ các tầng
trời mở ra.
Người thấy Thần Khí Thiên Chúa đáp xuống
như chim bồ câu và ngự trên Người.17 Và
có tiếng từ trời phán: “Đây là Con yêu dấu của
Ta, Ta hài ḷng về Người.”
4. 1 Bấy
giờ Đức Giê-su được Thần Khí dẫn
vào hoang địa, để chịu quỷ cám dỗ. 2
Người ăn chay ṛng ră bốn
mươi đêm ngày, và sau đó, Người thấy
đói.3 Bấy giờ tên cám dỗ đến gần
Người và nói: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, th́ truyền cho
những ḥn đá này hoá bánh đi! “4 Nhưng Người
đáp: “Đă có lời chép rằng: Người ta sống
không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng c̣n nhờ mọi lời
miệng Thiên Chúa phán ra.”5 Sau đó, quỷ đem
Người đến thành thánh, và đặt Người
trên nóc đền thờ,6 rồi
nói với Người: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, th́ gieo ḿnh
xuống đi! V́ đă có lời chép rằng: Thiên Chúa sẽ
truyền cho thiên sứ lo cho bạn, và thiên sứ sẽ tay đỡ tay nâng, cho bạn khỏi vấp
chân vào đá.”
7 Đức Giê-su đáp: “Nhưng cũng đă có lời
chép rằng: Ngươi chớ thử thách Đức Chúa
là Thiên Chúa của ngươi.”
8 Quỷ lại đem Người lên một ngọn
núi rất cao, và chỉ cho Người thấy tất cả
các nước thế gian, và vinh hoa lợi lộc của
các nước ấy,9 và bảo rằng: “Tôi sẽ
cho ông tất cả những thứ đó, nếu ông sấp
ḿnh bái lạy tôi.”10 Đức Giê-su liền nói:
“Xa-tan kia, xéo đi! V́ đă có lời chép rằng:
Ngươi phải bái lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của
ngươi, và phải thờ phượng một ḿnh
Người mà thôi.”
11 Thế rồi quỷ bỏ Người
mà đi, và có các sứ thần tiến đến hầu hạ
Người.
12 Khi Đức
Giê-su nghe tin ông Gio-an đă bị nộp, Người lánh
qua miền Ga-li-lê.13 Rồi Người bỏ
Na-da-rét, đến ở Ca-phác-na-um, một thành ven biển
hồ Ga-li-lê, thuộc địa hạt Dơ-vu-lun và
Náp-ta-li,14 để ứng nghiệm lời ngôn sứ
I-sai-a nói:15 Này đất Dơ-vu-lun, và đất
Náp-ta-li, hỡi con đường ven biển, và vùng tả
ngạn sông Gio-đan, hỡi Ga-li-lê, miền đất của
dân ngoại!16 Đoàn dân đang ngồi trong cảnh
tối tăm đă thấy một ánh sáng huy hoàng, những
kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối của tử thần
nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi.
17 Từ lúc đó,
Đức Giê-su bắt đầu rao giảng và nói rằng:
“Anh em hăy sám hối, v́ Nước Trời đă đến
gần.”
18 Người
đang đi dọc theo biển hồ Ga-li-lê, th́ thấy
hai anh em kia, là ông Si-môn, cũng gọi là Phê-rô, và người
anh là ông An-rê, đang quăng chài xuống biển, v́ các ông
làm nghề đánh cá.19 Người bảo các ông:
“Các anh hăy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ
lưới người như lưới cá.”20 Lập
tức hai ông bỏ chài lưới mà đi theo Người.
21 Đi một
quăng nữa, Người thấy hai anh em khác con ông
Dê-bê-đê, là ông Gia-cô-bê và người em là ông Gio-an. Hai ông
này đang cùng với cha là ông Dê-bê-đê vá lưới ở
trong thuyền. Người gọi các ông.22 Lập
tức, các ông bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo
Người.
23 Thế rồi
Đức Giê-su đi khắp miền Ga-li-lê, giảng dạy
trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng
Nước Trời, và chữa hết mọi kẻ bệnh
hoạn tật nguyền trong dân.24 Danh tiếng Người
đồn ra khắp xứ Xy-ri. Thiên hạ đem đến
cho Người mọi kẻ ốm đau, mắc đủ
thứ bệnh hoạn tật nguyền: những kẻ bị
quỷ ám, kinh phong, bại liệt; và Người đă chữa
họ.25 Từ miền Ga-li-lê, vùng Thập Tỉnh,
thành Giê-ru-sa-lem, miền Giu-đê và vùng bên kia sông Gio-đan,
dân chúng lũ lượt kéo đến đi theo Người.
5. 1 Thấy đám
đông, Đức Giê-su lên núi. Người ngồi xuống,
các môn đệ đến gần bên.2 Người
mở miệng dạy họ rằng:
3 “Phúc thay ai có tâm
hồn nghèo khó,
v́ Nước Trời là của họ.
4 Phúc thay ai hiền lành,
v́ họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp.
5 Phúc thay ai sầu khổ,
v́ họ sẽ được Thiên Chúa ủi an.
6 Phúc thay ai khát khao nên người công chính,
v́ họ sẽ được Thiên Chúa cho thoả ḷng.
7 Phúc thay ai xót thương người,
v́ họ sẽ được Thiên Chúa xót thương.
8 Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch,
v́ họ sẽ được nh́n thấy Thiên Chúa.
9 Phúc thay ai xây dựng hoà b́nh,
v́ họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.
10 Phúc thay ai bị bách hại v́ sống công chính,
v́ Nước Trời là của họ.
11 Phúc thay anh em khi v́ Thầy mà bị người
ta sỉ vả, bách hại
và vu khống đủ điều xấu xa.
12 Anh em hăy vui mừng hớn hở,
v́ phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật
lớn lao.
Quả vậy, các ngôn sứ là những người đi
trước anh em cũng bị người ta bách hại
như thế.
13 “Chính anh em là muối
cho đời. Nhưng muối mà nhạt đi, th́ lấy
ǵ muối nó cho mặn lại? Nó đă thành vô dụng, th́
chỉ c̣n việc quăng ra ngoài cho người ta chà đạp
thôi.
14 “Chính anh em là ánh
sáng cho trần gian. Một thành xây trên núi không tài nào che giấu
được.15 Cũng chẳng có ai thắp
đèn rồi lại để dưới cái thùng,
nhưng đặt trên đế, và đèn soi chiếu cho mọi
người trong nhà.16 Cũng vậy, ánh sáng của
anh em phải chiếu giăi trước mặt thiên hạ,
để họ thấy những công việc tốt đẹp
anh em làm, mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời.
17 “Anh em đừng
tưởng Thầy đến để băi bỏ Luật
Mô-sê hoặc lời các ngôn sứ. Thầy đến không
phải là để băi bỏ, nhưng là để kiện
toàn.18 V́, Thầy bảo thật anh em, trước
khi trời đất qua đi, th́ một chấm một
phết trong Lề Luật cũng sẽ không qua đi, cho
đến khi mọi sự được hoàn thành.19
Vậy ai băi bỏ dù chỉ là một trong những điều
răn nhỏ nhất ấy, và dạy người ta làm
như thế, th́ sẽ bị gọi là kẻ nhỏ nhất
trong Nước Trời. C̣n ai tuân hành và dạy làm như thế,
th́ sẽ được gọi là lớn trong Nước
Trời.
20 “Vậy, Thầy
bảo cho anh em biết, nếu anh em không ăn ở công
chính hơn các kinh sư và người Pha-ri-sêu, th́ sẽ chẳng
được vào Nước Trời.
21 “Anh em đă nghe
Luật dạy người xưa rằng: Chớ giết
người; ai giết người, th́ đáng bị
đưa ra toà.22 C̣n Thầy, Thầy bảo cho anh
em biết: Ai giận anh em ḿnh, th́ đáng bị đưa
ra toà. Ai mắng anh em ḿnh là đồ ngốc, th́ đáng bị
đưa ra trước Thượng Hội Đồng.
C̣n ai chửi anh em ḿnh là quân phản đạo, th́ đáng
bị lửa hoả ngục thiêu đốt.23 Vậy,
nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ,
mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất
b́nh với anh,24 th́ hăy để của lễ lại
đó trước bàn thờ, đi làm hoà với người
anh em ấy đă, rồi trở lại dâng lễ vật
của ḿnh.25 Anh hăy mau mau dàn xếp với đối
phương, khi c̣n đang trên đường đi với
người ấy tới cửa công, kẻo người ấy
nộp anh cho quan toà, quan toà lại giao anh cho thuộc hạ,
và anh sẽ bị tống ngục.26 Thầy bảo
thật cho anh biết: anh sẽ không ra khỏi đó,
trước khi trả hết đồng xu cuối cùng.
27 “Anh em đă nghe
Luật dạy rằng: Chớ ngoại t́nh.28 C̣n
Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: ai nh́n người
phụ nữ mà thèm muốn, th́ trong ḷng đă ngoại t́nh
với người ấy rồi.29 Nếu mắt
phải của anh làm cớ cho anh sa ngă, th́ hăy móc mà ném
đi; v́ thà mất một phần thân thể, c̣n hơn là
toàn thân bị ném vào hoả ngục.30 Nếu tay phải
của anh làm cớ cho anh sa ngă, th́ hăy chặt mà ném đi;
v́ thà mất một phần thân thể, c̣n hơn là toàn thân
phải sa hoả ngục.
31 “Luật c̣n dạy
rằng: Ai rẫy vợ, th́ phải cho vợ chứng
thư ly dị.32 C̣n Thầy, Thầy bảo cho anh
em biết: ngoại trừ trường hợp hôn nhân bất
hợp pháp, ai rẫy vợ là đẩy vợ đến
chỗ ngoại t́nh; và ai cưới người đàn bà
bị rẫy, th́ cũng phạm tội ngoại t́nh.
33 “Anh em c̣n nghe Luật
dạy người xưa rằng: Chớ bội thề,
nhưng hăy trọn lời thề với Đức Chúa.34
C̣n Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: đừng thề
chi cả. Đừng chỉ trời mà thề, v́ trời
là ngai Thiên Chúa.35 Đừng chỉ đất mà thề,
v́ đất là bệ dưới chân Người. Đừng
chỉ Giê-ru-sa-lem mà thề, v́ đó là thành của Đức
Vua cao cả.36 Đừng chỉ lên đầu mà
thề, v́ anh không thể làm cho một sợi tóc hoá trắng
hay đen được.37 Nhưng hễ “có” th́ phải
nói “có”, “không” th́ phải nói “không”. Thêm thắt điều
ǵ là do ác quỷ.
38 “Anh em đă nghe
Luật dạy rằng: Mắt đền mắt, răng
đền răng.39 C̣n Thầy, Thầy bảo anh
em: đừng chống cự người ác, trái lại, nếu
bị ai vả má bên phải, th́ hăy giơ cả má bên trái
ra nữa.40 Nếu ai muốn kiện anh để
lấy áo trong của anh, th́ hăy để cho nó lấy cả
áo ngoài.41 Nếu có người bắt anh đi một
dặm, th́ hăy đi với người ấy hai dặm.42
Ai xin, th́ hăy cho; ai muốn vay mượn, th́ đừng ngoảnh
mặt đi.
43 “Anh em đă nghe
Luật dạy rằng: Hăy yêu đồng loại và hăy ghét
kẻ thù.44 C̣n Thầy, Thầy bảo anh em: hăy yêu
kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược
đăi anh em.45 Như vậy, anh em mới được
trở nên con cái của Cha anh em, Đấng ngự trên trời,
v́ Người cho mặt trời của Người mọc
lên soi sáng kẻ xấu cũng như người tốt,
và cho mưa xuống trên người công chính cũng như
kẻ bất chính.46 V́ nếu anh em yêu thương
kẻ yêu thương ḿnh, th́ anh em nào có công chi? Ngay cả
những người thu thuế cũng chẳng làm như
thế sao?47 Nếu anh em chỉ chào hỏi anh em
ḿnh thôi, th́ anh em có làm ǵ lạ thường đâu? Ngay cả
người ngoại cũng chẳng làm như thế sao?48
Vậy anh em hăy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời
là Đấng hoàn thiện.
6. 1 “Khi làm việc
lành phúc đức, anh em phải coi chừng, chớ có phô
trương cho thiên hạ thấy. Bằng không, anh em sẽ
chẳng được Cha của anh em, Đấng ngự
trên trời, ban thưởng.2 Vậy khi bố thí,
đừng có khua chiêng đánh trống, như bọn đạo
đức giả thường biểu diễn trong hội
đường và ngoài phố xá, cốt để người
ta khen. Thầy bảo thật anh em, chúng đă được
phần thưởng rồi.3 C̣n anh, khi bố thí,
đừng cho tay trái biết việc tay phải làm,4
để việc anh bố thí được kín đáo. Và
Cha của anh, Đấng thấu suốt những ǵ kín
đáo, sẽ trả lại cho anh.
5 “Và khi cầu
nguyện, anh em đừng làm như bọn đạo
đức giả: chúng thích đứng cầu nguyện
trong các hội đường, hoặc ngoài các ngă ba ngă
tư, cho người ta thấy. Thầy bảo thật
anh em: chúng đă được phần thưởng rồi.6
C̣n anh, khi cầu nguyện, hăy vào pḥng, đóng cửa lại,
và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện
nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt
những ǵ kín đáo, sẽ trả lại cho anh.
7 “Khi cầu nguyện,
anh em đừng lải nhải như dân ngoại; họ
nghĩ rằng: cứ nói nhiều là được nhận
lời.8 Đừng bắt chước họ, v́
Cha anh em đă biết rơ anh em cần ǵ, trước khi anh
em cầu xin.
9 “Vậy, anh em hăy cầu nguyện như thế
này:
“Lạy Cha chúng con là Đấng ngự trên trời,
xin làm cho danh thánh Cha vinh hiển,
10 triều đại Cha mau đến,
ư Cha thể hiện dưới đất cũng như
trên trời.
11 Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng
ngày;
12 xin tha tội cho chúng con
như chúng con cũng tha
cho những người có lỗi với chúng con;
13 xin đừng để chúng con sa chước
cám dỗ,
nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ.
14 “Thật vậy,
nếu anh em tha lỗi cho người ta, th́ Cha anh em trên trời
cũng sẽ tha thứ cho anh em.15 Nhưng nếu
anh em không tha thứ cho người ta, th́ Cha anh em cũng sẽ
không tha lỗi cho anh em.
16 “C̣n khi ăn
chay, anh em chớ làm bộ rầu rĩ như bọn đạo
đức giả: chúng làm cho ra vẻ thiểu năo, để
thiên hạ thấy là chúng ăn chay. Thầy bảo thật
anh em, chúng đă được phần thưởng rồi.17
C̣n anh, khi ăn chay, nên rửa mặt cho sạch, chải
đầu cho thơm,18 để không ai thấy là
anh ăn chay ngoại trừ Cha của anh, Đấng hiện
diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu
suốt những ǵ kín đáo, sẽ trả lại cho anh.
19 “Anh em đừng
tích trữ cho ḿnh những kho tàng dưới đất,
nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách
lấy đi.20 Nhưng hăy tích trữ cho ḿnh những
kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát,
và kẻ trộm không khoét vách lấy đi.21 V́ kho
tàng của anh ở đâu, th́ ḷng anh ở đó.
22 “Đèn của
thân thể là con mắt. Vậy nếu mắt anh sáng, th́
toàn thân anh sẽ sáng.23 C̣n nếu mắt anh xấu,
th́ toàn thân anh sẽ tối. Vậy nếu ánh sáng nơi anh
lại thành bóng tối, th́ tối biết chừng nào!
24 “Không ai có thể
làm tôi hai chủ, v́ hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ
kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể
chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa
làm tôi Tiền Của được.
25 “V́ vậy Thầy
bảo cho anh em biết: đừng lo cho mạng sống:
lấy ǵ mà ăn; cũng đừng lo cho thân thể: lấy
ǵ mà mặc. Mạng sống chẳng trọng hơn của
ăn, và thân thể chẳng trọng hơn áo mặc sao?26
Hăy xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào
kho; thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại
chẳng quư giá hơn chúng sao?27 Hỏi có ai trong anh
em, nhờ lo lắng, mà kéo dài đời ḿnh thêm được
dù chỉ một gang tay?28 C̣n về áo mặc
cũng thế, lo lắng làm ǵ? Hăy ngắm xem hoa huệ
ngoài đồng mọc lên thế nào mà rút ra bài học:
chúng không làm lụng, không kéo sợi;29 thế mà, Thầy
bảo cho anh em biết: ngay cả vua Sa-lô-môn, dù vinh hoa tột
bậc, cũng không mặc đẹp bằng một bông
hoa ấy.30 Vậy nếu hoa cỏ ngoài đồng,
nay c̣n, mai đă quẳng vào ḷ, mà Thiên Chúa c̣n mặc đẹp
cho như thế, th́ huống hồ là anh em, ôi những kẻ
kém tin!31 V́ thế, anh em đừng lo lắng tự
hỏi: ta sẽ ăn ǵ, uống ǵ, hay mặc ǵ đây?32
Tất cả những thứ đó, dân ngoại vẫn t́m
kiếm. Cha anh em trên trời thừa biết anh em cần tất
cả những thứ đó.33 Trước hết
hăy t́m kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của
Người, c̣n tất cả những thứ kia, Người
sẽ thêm cho.34 Vậy, anh em đừng lo lắng
về ngày mai: ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có
cái khổ của ngày ấy.
7. 1 “Anh em đừng
xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán,2
v́ anh em xét đoán thế nào, th́ anh em cũng sẽ bị
Thiên Chúa xét đoán như vậy; và anh em đong đấu
nào, th́ Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho
anh em.3 Sao anh thấy cái rác trong con mắt của
người anh em, mà cái xà trong con mắt của ḿnh th́ lại
không để ư tới?4 Sao anh lại nói với
người anh em: “Hăy để tôi lấy cái rác ra khỏi
mắt bạn”, trong khi có cả một cái xà trong con mắt
anh?5 Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy
cái xà ra khỏi mắt anh trước đă, rồi anh sẽ
thấy rơ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người
anh em.
6 “Của thánh,
đừng quăng cho chó; ngọc trai, chớ liệng cho
heo, kẻo chúng giày đạp dưới chân, rồi c̣n
quay lại cắn xé anh em.
7 “Anh em cứ xin
th́ sẽ được, cứ t́m th́ sẽ thấy, cứ
gơ cửa th́ sẽ mở ra cho.8 V́ hễ ai xin th́
nhận được, ai t́m th́ sẽ thấy, ai gơ cửa
th́ sẽ mở ra cho.9 Có người nào trong anh em,
khi con ḿnh xin cái bánh, mà lại cho nó ḥn đá?10 Hoặc
nó xin con cá, mà lại cho nó con rắn?11 Vậy nếu
anh em vốn là những kẻ xấu mà c̣n biết cho con
cái ḿnh những của tốt lành, phương chi Cha anh em,
Đấng ngự trên trời, lại không ban những của
tốt lành cho những kẻ kêu xin Người sao?
12 “Vậy tất
cả những ǵ anh em muốn người ta làm cho ḿnh, th́
chính anh em cũng hăy làm cho người ta, v́ Luật Mô-sê và
lời các ngôn sứ là thế đó.
13 “Hăy qua cửa hẹp
mà vào, v́ cửa rộng và đường thênh thang th́
đưa đến diệt vong, mà nhiều người lại
đi qua đó.14 C̣n cửa hẹp và đường
chật th́ đưa đến sự sống, nhưng ít
người t́m được lối ấy.
15 “Anh em hăy coi chừng
các ngôn sứ giả, họ đội lốt chiên mà đến
với anh em; nhưng bên trong, họ là sói dữ tham mồi.16
Cứ xem họ sinh hoa quả nào, th́ biết họ là ai. Ở
bụi gai, làm ǵ có nho mà hái? Trên cây găng, làm ǵ có vả mà
bẻ?17 Nên hễ cây tốt th́ sinh quả tốt,
cây xấu th́ sinh quả xấu.18 Cây tốt không thể
sinh quả xấu, cũng như cây xấu không thể sinh
quả tốt.19 Cây nào không sinh quả tốt, th́ bị
chặt đi và quăng vào lửa.20 Vậy, cứ
xem họ sinh hoa quả nào, th́ biết họ là ai.
21 “Không phải bất
cứ ai thưa với Thầy: “Lạy Chúa! lạy Chúa! ”
là được vào Nước Trời cả đâu!
Nhưng chỉ ai thi hành ư muốn của Cha Thầy là
Đấng ngự trên trời, mới được vào
mà thôi.22 Trong ngày ấy, nhiều người sẽ
thưa với Thầy rằng: “Lạy Chúa, lạy Chúa, nào
chúng tôi đă chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân
danh Chúa mà trừ quỷ, nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ
đó sao? “23 Và bấy giờ Thầy sẽ tuyên bố
với họ: Ta không hề biết các ngươi; xéo
đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều
gian ác!
24 “Vậy ai nghe những
lời Thầy nói đây mà đem ra thực hành, th́ ví
được như người khôn xây nhà trên đá.25
Dù mưa sa, nước cuốn, hay băo táp ập vào, nhà ấy
cũng không sụp đổ, v́ đă xây trên nền đá.26
C̣n ai nghe những lời Thầy nói đây, mà chẳng
đem ra thực hành, th́ ví được như người
ngu dại xây nhà trên cát.27 Gặp mưa sa, nước
cuốn hay băo táp ập vào, nhà ấy sẽ sụp đổ,
sụp đổ tan tành”.
28 Khi Đức
Giê-su giảng dạy những điều ấy xong, dân
chúng sửng sốt về lời giảng dạy của
Người,29 v́ Người giảng dạy
như một Đấng có thẩm quyền, chứ không
như các kinh sư của họ.
8. 1 Khi Đức Giê-su ở trên núi xuống,
đám đông lũ lượt đi theo Người.2
Bỗng có một người phong hủi tiến lại,
bái lạy Người và nói: “Thưa Ngài, nếu Ngài muốn,
Ngài có thể làm cho tôi được sạch.”3
Người giơ tay đụng vào anh và bảo: “Tôi muốn,
anh sạch đi.” Lập tức, anh được sạch
bệnh phong hủi.4 Rồi Đức Giê-su bảo
anh: “Coi chừng, đừng nói với ai cả, nhưng
hăy đi tŕnh diện tư tế và dâng của lễ,
như ông Mô-sê đă truyền, để làm chứng cho
người ta biết.”
5 Khi Đức
Giê-su vào thành Ca-phác-na-um, có một viên đại đội
trưởng đến gặp Người và nài xin:6
“Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại
nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm.”7
Người nói: “Chính tôi sẽ đến chữa nó.” Viên
đại đội trưởng đáp:8
“Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin
Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi
được khỏi bệnh.9 V́ tôi đây, tuy
dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới
quyền tôi. Tôi bảo người này: “Đi! “, là nó
đi, bảo người kia: “Đến! “, là nó đến,
và bảo người nô lệ của tôi: “Làm cái này! “, là nó
làm.”10 Nghe vậy, Đức Giê-su ngạc nhiên và
nói với những kẻ theo Người rằng: “Tôi bảo
thật các ông: tôi không thấy một người Ít-ra-en
nào có ḷng tin như thế.11 Tôi nói cho các ông hay: Từ
phương đông phương tây, nhiều người sẽ
đến dự tiệc cùng các tổ phụ Áp-ra-ham,
I-xa-ác và Gia-cóp trong Nước Trời.12 Nhưng
con cái Nước Trời th́ sẽ bị quăng ra chỗ
tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải
khóc lóc nghiến răng.”13 Rồi Đức Giê-su
nói với viên đại đội trưởng rằng:
“Ông cứ về đi! Ông tin thế nào th́ được
như vậy! ” Và ngay giờ đó, người đầy
tớ được khỏi bệnh.
14 Đức Giê-su
đến nhà ông Phê-rô, thấy bà mẹ vợ ông đang nằm
liệt và lên cơn sốt.15 Người đụng
vào tay bà, cơn sốt dứt ngay và bà chỗi dậy phục
vụ Người.
16 Chiều đến,
người ta đem nhiều kẻ bị quỷ ám tới
gặp Đức Giê-su. Người nói một lời là trừ
được các thần dữ và Người chữa
lành mọi kẻ ốm đau,17 để ứng
nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a: Người đă mang lấy
các tật nguyền của ta và gánh lấy các bệnh hoạn
của ta.
18 Thấy xung quanh
có đám đông, Đức Giê-su ra lệnh sang bờ bên
kia.19 Một kinh sư tiến đến thưa
Người rằng: “Thưa Thầy, Thầy đi
đâu, tôi cũng xin đi theo.”20 Đức Giê-su
trả lời: “Con chồn có hang, chim trời có tổ,
nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu.”
21 Một môn đệ
khác thưa với Người: “Thưa Ngài, xin cho phép con về
chôn cất cha con trước đă.”22 Đức
Giê-su bảo: “Anh hăy đi theo tôi, cứ để kẻ chết
chôn kẻ chết của họ.”
23 Đức Giê-su
xuống thuyền, các môn đệ đi theo Người.24
Bỗng nhiên biển động mạnh khiến sóng ập
vào thuyền, nhưng Người vẫn ngủ.25
Các ông lại gần đánh thức Người và nói:
“Thưa Ngài, xin cứu chúng con, chúng con chết mất! “26
Đức Giê-su nói: “Sao nhát thế, hỡi những người
kém ḷng tin! ” Rồi Người chỗi dậy, ngăm
đe gió và biển: biển liền lặng như tờ.
27 Người ta
ngạc nhiên và nói: “Ông này là người thế nào mà cả
đến gió và biển cũng tuân lệnh? ”
28 Khi Đức
Giê-su sang bờ bên kia, và đến miền Ga-đa-ra, th́
có hai người bị quỷ ám từ trong đám mồ
mả ra đón Người; chúng rất dữ tợn,
đến nỗi không ai dám qua lại lối ấy.29
Chúng la lên rằng: “Hỡi Con Thiên Chúa, chuyện chúng tôi can
ǵ đến ông? Chưa tới lúc mà ông đă đến
đây làm khổ chúng tôi sao? “30 Khi ấy, ở
đàng xa, có một bầy heo rất đông đang ăn.31
Bọn quỷ nài xin Người rằng: “Nếu ông đuổi
chúng tôi, th́ xin sai chúng tôi nhập vào bầy heo kia.”32
Người bảo: “Đi đi! ” Chúng liền ra khỏi
hai người đó và nhập vào bầy heo. Thế là tất
cả bầy heo từ trên sườn núi lao xuống biển
và chết đuối hết.33 Các người
chăn heo chạy trốn vào thành, kể lại mọi sự,
và những ǵ đă xảy ra cho những người bị
quỷ ám.34 Bấy giờ, cả thành ra đón
Đức Giê-su, và khi gặp Người, họ xin Người
rời khỏi vùng đất của họ.
9. 1 Đức Giê-su xuống thuyền,
băng qua hồ, trở về thành của ḿnh.2
Người ta liền khiêng đến cho Người một
kẻ bại liệt nằm trên giường. Thấy họ
có ḷng tin như vậy, Đức Giê-su bảo người
bại liệt: “Này con, cứ yên tâm, con đă được
tha tội rồi! “3 Có mấy kinh sư nghĩ bụng
rằng: “Ông này nói phạm thượng.”4 Nhưng
Đức Giê-su biết ư nghĩ của họ, liền
nói: “Sao các ông lại nghĩ xấu trong bụng như vậy?5
Trong hai điều: một là bảo: “Con đă được
tha tội rồi”, hai là bảo: “Đứng dậy mà
đi”, điều nào dễ hơn?6 Vậy, để
các ông biết: ở dưới đất này, Con Người
có quyền tha tội – bấy giờ Đức Giê-su bảo
người bại liệt: “Đứng dậy, vác giường
đi về nhà! “7 Người bại liệt
đứng dậy, đi về nhà.8 Thấy vậy,
dân chúng sợ hăi và tôn vinh Thiên Chúa đă ban cho loài người
được quyền năng như thế.
9 Bỏ nơi ấy,
Đức Giê-su đi ngang qua trạm thu thuế, th́ thấy
một người tên là Mát-thêu đang ngồi tại trạm.
Người bảo ông: “Anh hăy theo tôi! ” Ông đứng dậy
đi theo Người.
10 Khi Đức
Giê-su đang dùng bữa tại nhà ông ấy, có nhiều
người thu thuế và tội lỗi kéo đến, cùng
ăn với Người và các môn đệ.11 Thấy
vậy, những người Pha-ri-sêu nói với các môn đệ
Người rằng: “Sao Thầy các anh lại ăn uống
với bọn thu thuế, và quân tội lỗi như vậy?
“12 Nghe thấy thế, Đức Giê-su nói: “Người
khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người
đau ốm mới cần.13 Hăy về học cho
biết ư nghĩa của câu này: “Ta muốn ḷng nhân chứ
đâu cần lễ tế. V́ tôi không đến để
kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi
người tội lỗi.”
14 Bấy giờ,
các môn đệ ông Gio-an tiến lại hỏi Đức
Giê-su rằng: “Tại sao chúng tôi và các người Pha-ri-sêu
ăn chay, mà môn đệ ông lại không ăn chay? “15
Đức Giê-su trả lời: “Chẳng lẽ khách dự
tiệc cưới lại có thể than khóc, khi chàng rể
c̣n ở với họ? Nhưng khi tới ngày chàng rể bị
đem đi rồi, bấy giờ họ mới ăn
chay.16 Chẳng ai lấy vải mới mà vá áo
cũ, v́ miếng vá mới sẽ co lại, khiến áo rách
lại càng rách thêm.17 Người ta cũng không
đổ rượu mới vào bầu da cũ, v́ như vậy,
bầu sẽ bị nứt: rượu chảy ra và bầu
cũng hư. Nhưng rượu mới th́ đổ vào bầu
mới: thế là giữ được cả hai.”
18 Người c̣n
đang nói với họ như thế, th́ bỗng một vị
thủ lănh đến gần bái lạy Người và nói:
“Con gái tôi vừa mới chết. Nhưng xin Ngài đến
đặt tay lên cháu, là nó sẽ sống.”19 Đức
Giê-su đứng dậy đi theo ông ấy, và các môn đệ
cũng đi với Người.
20 Bỗng một
người đàn bà bị băng huyết đă mười
hai năm tiến đến phía sau Người và sờ
vào tua áo của Người,21 v́ bà nghĩ bụng:
“Tôi chỉ cần sờ được vào áo của
Người thôi là sẽ được cứu! “22
Đức Giê-su quay lại thấy bà th́ nói: “Này con, cứ
yên tâm, ḷng tin của con đă cứu chữa con.” Và ngay từ
giờ ấy, bà được cứu chữa.
23 Đức Giê-su
đến nhà viên thủ lănh; thấy phường kèn và
đám đông xôn xao, Người nói:24 “Lui ra! Con bé
có chết đâu, nó ngủ đấy! ” Nhưng họ chế
nhạo Người.25 Khi đám đông bị
đuổi ra rồi, th́ Người đi vào, cầm lấy
tay con bé, nó liền trỗi dậy.26 Và tin ấy
đồn ra khắp cả vùng.
27 Đang khi Đức
Giê-su ra khỏi nơi đó, th́ có hai người mù đi
theo kêu lên rằng: “Lạy Con Vua Đa-vít, xin thương
xót chúng tôi! “28 Khi Đức Giê-su về tới nhà,
th́ hai người mù ấy tiến lại gần. Người
nói với họ: “Các anh có tin là tôi làm được điều
ấy không? ” Họ đáp: “Thưa Ngài, chúng tôi tin.”29
Bấy giờ Người sờ vào mắt họ và nói:
“Các anh tin thế nào th́ được như vậy.”30
Mắt họ liền mở ra. Người nghiêm giọng
bảo họ: “Coi chừng, đừng cho ai biết! “31
Nhưng vừa ra khỏi đó, họ đă nói về
Người trong khắp cả vùng.
32 Họ vừa
đi ra th́ người ta đem đến cho Đức
Giê-su một người câm bị quỷ ám.33 Khi
quỷ bị trục xuất rồi, th́ người câm
nói được. Dân chúng kinh ngạc, nói rằng: “Ở
Ít-ra-en, chưa hề thấy thế bao giờ! “34
Nhưng người Pha-ri-sêu lại bảo: “Ông ấy dựa
thế quỷ vương mà trừ quỷ.”
35 Đức Giê-su
đi khắp các thành thị, làng mạc, giảng dạy
trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng
Nước Trời và chữa hết các bệnh hoạn tật
nguyền.
36 Đức Giê-su
thấy đám đông th́ chạnh ḷng thương, v́ họ
lầm than vất vưởng, như bầy chiên không
người chăn dắt.37 Bấy giờ,
Người nói với môn đệ rằng: Lúa chín đầy
đồng, mà thợ gặt lại ít.38 Vậy
anh em hăy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.”
10. 1 Rồi Đức Giê-su gọi
mười hai môn đệ lại, để ban cho các ông
quyền trên các thần ô uế, để các ông trừ
chúng và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền.2
Sau đây là tên của mười hai Tông Đồ: đứng
đầu là ông Si-môn, cũng gọi là Phê-rô, rồi đến
ông An-rê, anh của ông; sau đó là ông Gia-cô-bê con ông
Dê-bê-đê và ông Gio-an, em của ông;3 ông Phi-líp-phê và
ông Ba-tô-lô-mê-ô; ông Tô-ma và ông Mát-thêu người thu thuế;
ông Gia-cô-bê con ông An-phê và ông Ta-đê-ô;4 ông Si-môn thuộc
nhóm Quá Khích, và ông Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, là chính kẻ nộp
Người.5 Đức Giê-su sai mười hai ông
ấy đi và chỉ thị rằng:
6 Tốt hơn là
hăy đến với các con chiên lạc nhà Ít-ra-en.7
Dọc đường hăy rao giảng rằng: Nước
Trời đă đến gần.8 Anh em hăy chữa
lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống
lại, cho người phong hủi được sạch
bệnh, và khử trừ ma quỷ. Anh em đă được
cho không, th́ cũng phải cho không như vậy.9
Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt lưng.10
Đi đường, đừng mang bao bị, đừng
mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy. V́ thợ
th́ đáng được nuôi ăn.
11 “Khi anh em vào bất
cứ thành nào hay làng nào, th́ hăy ḍ hỏi xem ở đó ai là
người xứng đáng, và hăy ở lại đó cho
đến lúc ra đi.12 Vào nhà nào, anh em hăy chào chúc
b́nh an cho nhà ấy.13 Nếu nhà ấy xứng
đáng, th́ -b́nh an của anh em sẽ đến với họ;
c̣n nếu nhà ấy không xứng đáng, th́ b́nh an của
anh em sẽ trở về với anh em.14 Nếu
người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, th́ khi
ra khỏi nhà hay thành ấy, anh em hăy giũ bụi chân lại.15
Thầy bảo thật anh em, trong Ngày phán xét, đất
Xơ-đôm và Gô-mô-ra c̣n được xử khoan hồng
hơn thành đó.16 Này, Thầy sai anh em đi
như chiên đi vào giữa bầy sói. Vậy anh em phải
khôn như rắn và đơn sơ như bồ câu.
17 “Hăy coi chừng
người đời. Họ sẽ nộp anh em cho các hội
đồng, và sẽ đánh đập anh em trong các hội
đường của họ.18 Và anh em sẽ bị
điệu ra trước mặt vua chúa quan quyền v́ Thầy
để làm chứng cho họ và các dân ngoại được
biết.19 Khi người ta nộp anh em, th́ anh em
đừng lo phải nói làm sao hay phải nói ǵ, v́ trong giờ
đó, Thiên Chúa sẽ cho anh em biết phải nói ǵ:20
thật vậy, không phải chính anh em nói, mà là Thần Khí của
Cha anh em nói trong anh em.
21 “Anh sẽ nộp
em, em sẽ nộp anh cho người ta giết; cha sẽ
nộp con, con cái sẽ đứng lên chống lại cha mẹ
và làm cho cha mẹ phải chết.22 V́ danh Thầy,
anh em sẽ bị mọi người thù ghét. Nhưng kẻ
nào bền chí đến cùng, kẻ ấy sẽ được
cứu thoát.
23 “Khi người
ta bách hại anh em trong thành này, th́ hăy trốn sang thành khác.
Thầy bảo thật anh em: anh em chưa đi hết các
thành của Ít-ra-en, th́ Con Người đă đến.
24 “Tṛ không hơn
thầy, tớ không hơn chủ.25 Tṛ được
như thầy, tớ được như chủ, đă
là khá lắm rồi. Chủ nhà mà người ta c̣n gọi
là Bê-en-dê-bun, huống chi là người nhà.
26 “Vậy anh em
đừng sợ người ta. Thật ra, không có ǵ che giấu
mà sẽ không được tỏ lộ, không có ǵ bí mật,
mà người ta sẽ không biết.27 Điều
Thầy nói với anh em lúc đêm hôm, th́ hăy nói ra giữa ban
ngày; và điều anh em nghe rỉ tai, th́ hăy lên mái nhà rao giảng.
28 “Anh em đừng
sợ những kẻ giết thân xác mà không giết
được linh hồn. Đúng hơn, anh em hăy sợ
Đấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác
trong hoả ngục.29 Hai con chim sẻ chỉ bán
được một hào phải không? Thế mà, không một
con nào rơi xuống đất ngoài ư của Cha anh em.30
Th́ đối với anh em cũng vậy, ngay đến
tóc trên đầu anh em, Người cũng đếm cả
rồi.31 Vậy anh em đừng sợ, anh em c̣n
quư giá hơn muôn vàn chim sẻ.
32 “Phàm ai tuyên bố
nhận Thầy trước mặt thiên hạ, th́ Thầy
cũng sẽ tuyên bố nhận người ấy trước
mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.33
C̣n ai chối Thầy trước mặt thiên hạ, th́ Thầy
cũng sẽ chối người ấy trước mặt
Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.
34 “Anh em đừng
tưởng Thầy đến đem b́nh an cho trái đất;
Thầy đến không phải để đem b́nh an,
nhưng để đem gươm giáo.35 Quả vậy,
Thầy đến để gây chia rẽ giữa con trai với
cha, giữa con gái với mẹ, giữa con dâu với mẹ
chồng.36 Kẻ thù của ḿnh chính là người
nhà.
37 “Ai yêu cha yêu mẹ
hơn Thầy, th́ không xứng với Thầy. Ai yêu con trai
con gái hơn Thầy, th́ không xứng với Thầy.38
Ai không vác thập giá ḿnh mà theo Thầy, th́ không xứng với
Thầy.39 Ai giữ lấy mạng sống ḿnh, th́
sẽ mất; c̣n ai liều mất mạng sống ḿnh v́
Thầy, th́ sẽ t́m thấy được.
40 “Ai đón tiếp
anh em là đón tiếp Thầy, và ai đón tiếp Thầy
là đón tiếp Đấng đă sai Thầy.
41 “Ai đón tiếp
một ngôn sứ, v́ người ấy là ngôn sứ, th́ sẽ
được lănh phần thưởng dành cho bậc ngôn
sứ; ai đón tiếp một người công chính, v́
người ấy là người công chính, th́ sẽ
được lănh phần thưởng dành cho bậc công
chính.
42 “Và ai cho một
trong những kẻ bé nhỏ này uống, dù chỉ một
chén nước lă thôi, v́ kẻ ấy là môn đệ của
Thầy, th́ Thầy bảo thật anh em, người
đó sẽ không mất phần thưởng đâu.”
11. 1 Ra chỉ thị cho mười hai
môn đệ xong, Đức Giê-su rời chỗ đó,
đi dạy dỗ và rao giảng trong các thành thị trong
miền.
2 Ông Gio-an lúc ấy
đang ngồi tù, nghe biết những việc Đức
Ki-tô làm, liền sai môn đệ đến hỏi Người
rằng:3 “Thưa Thầy, Thầy có thật là
Đấng phải đến không, hay là chúng tôi c̣n phải
đợi ai khác? “4 Đức Giê-su trả lời:
“Các anh cứ về thuật lại cho ông Gio-an những
điều mắt thấy tai nghe:5 Người mù
xem thấy, kẻ què được đi, người cùi
được sạch, kẻ điếc được
nghe, người chết sống lại, kẻ nghèo
được nghe Tin Mừng,6 và phúc thay người
nào không vấp ngă v́ tôi.”
7 Họ đi rồi,
Đức Giê-su bắt đầu nói với đám đông
về ông Gio-an rằng: “Anh em ra xem ǵ trong hoang địa? Một
cây sậy phất phơ trước gió chăng?8
Thế th́ anh em ra xem ǵ? Một người mặc gấm
vóc lụa là chăng? Ḱa những kẻ mặc gấm vóc lụa
là th́ ở trong cung điện nhà vua.9 Thế th́
anh em ra xem ǵ? Một vị ngôn sứ chăng? Đúng thế
đó; mà tôi nói cho anh em biết, đây c̣n hơn cả ngôn
sứ nữa.10 Chính ông là người Kinh Thánh
đă nói tới khi chép rằng: Này Ta sai sứ giả của
Ta đi trước mặt Con, người sẽ dọn
đường cho Con đến.
11 “Tôi nói thật với
anh em: trong số phàm nhân đă lọt ḷng mẹ, chưa từng
có ai cao trọng hơn ông Gio-an Tẩy Giả. Tuy nhiên, kẻ
nhỏ nhất trong Nước Trời c̣n cao trọng
hơn ông.12 Từ thời ông Gio-an Tẩy Giả
cho đến bây giờ, Nước Trời phải
đương đầu với sức mạnh, ai mạnh
sức th́ chiếm được.13 Cho đến
ông Gio-an, tất cả các ngôn sứ cũng như Lề Luật
đều đă nói tiên tri.14 Và nếu anh em chịu
tin lời tôi, th́ ông Gio-an chính là Ê-li-a, người phải
đến.15 Ai có tai th́ nghe.
16 “Tôi phải ví thế
hệ này với ai? Họ giống như lũ trẻ ngồi
ngoài chợ gọi lũ trẻ khác,17 và nói:
“Tụi tôi thổi sáo cho các anh,
mà các anh không nhảy múa;
tụi tôi hát bài đưa đám,
mà các anh không đấm ngực khóc than.”
18 Thật vậy,
ông Gio-an đến, không ăn không uống, th́ thiên hạ bảo:
“Ông ta bị quỷ ám.”19 Con Người đến,
cũng ăn cũng uống như ai, th́ thiên hạ lại
bảo: “Đây là tay ăn nhậu, bạn bè với quân thu
thuế và phường tội lỗi.” Nhưng đức
Khôn Ngoan được chứng minh bằng hành động.”
20 Bấy giờ
Người bắt đầu quở trách các thành đă chứng
kiến phần lớn các phép lạ Người làm mà không
sám hối:
21 “Khốn cho
ngươi, hỡi Kho-ra-din! Khốn cho ngươi, hỡi
Bết-xai-đa! V́ nếu các phép lạ đă làm nơi các
ngươi mà được làm tại Tia và Xi-đôn, th́ họ
đă mặc áo vải thô, rắc tro lên đầu tỏ
ḷng sám hối.22 V́ thế, Ta nói cho các ngươi
hay: đến ngày phán xét, thành Tia và thành Xi-đôn c̣n
được xử khoan hồng hơn các ngươi.23
C̣n ngươi nữa, hỡi Ca-phác-na-um, ngươi tưởng
sẽ được nâng lên đến tận trời
ư? Ngươi sẽ phải nhào xuống tận âm phủ!
V́ nếu các phép lạ đă làm nơi ngươi mà
được làm tại Xơ-đôm, th́ thành ấy đă
tồn tại cho đến ngày nay.24 V́ thế, Ta
nói cho các ngươi hay: đến ngày phán xét, đất
Xơ-đôm c̣n được xử khoan hồng hơn
các ngươi.”
25 Vào lúc ấy,
Đức Giê-su cất tiếng nói: “Lạy Cha là Chúa Tể
trời đất, con xin ngợi khen Cha, v́ Cha đă giấu
không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều
này, nhưng lại mặc khải cho những người
bé mọn.26 Vâng, lạy Cha, v́ đó là điều
đẹp ư Cha.
27 “Cha tôi đă giao
phó mọi sự cho tôi. Và không ai biết rơ người Con,
trừ Chúa Cha; cũng như không ai biết rơ Chúa Cha, trừ
người Con và kẻ mà người Con muốn mặc
khải cho.
28 “Tất cả
những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hăy
đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi
dưỡng.29 Anh em hăy mang lấy ách của tôi, và
hăy học với tôi, v́ tôi có ḷng hiền hậu và khiêm
nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ
ngơi bồi dưỡng.30 V́ ách tôi êm ái, và gánh
tôi nhẹ nhàng.”
12. 1 Hôm ấy, vào
ngày sa-bát, Đức Giê-su đi băng qua một cánh đồng
lúa; các môn đệ thấy đói và bắt đầu bứt
lúa ăn.2 Người Pha-ri-sêu thấy vậy, mới
nói với Đức Giê-su: “Ông coi, các môn đệ ông làm
điều không được phép làm ngày sa-bát! “3
Người đáp: “Các ông chưa đọc trong Sách sao?
Ông Đa-vít đă làm ǵ, khi ông và thuộc hạ đói bụng?4
Ông vào nhà Thiên Chúa, và đă cùng thuộc hạ ăn bánh tiến.
Thứ bánh này, họ không được phép ăn, chỉ
có tư tế mới được ăn mà thôi.5
Hay các ông chưa đọc trong sách Luật rằng ngày
sa-bát, các tư tế trong Đền Thờ vi phạm luật
sa-bát mà không mắc tội đó sao?6 Tôi nói cho các
ông hay: ở đây c̣n lớn hơn Đền Thờ nữa.
–7 Nếu các ông hiểu được ư nghĩa của
câu này: Ta muốn ḷng nhân chứ đâu cần lễ tế,
ắt các ông đă chẳng lên án kẻ vô tội.8
Quả thế, Con Người làm chủ ngày sa-bát.”
9 Đức Giê-su
bỏ đó mà đi vào hội đường của họ.10
Tại đây, có người bị bại một tay.
Người ta hỏi Đức Giê-su rằng: “Có
được phép chữa bệnh ngày sa-bát không? ” Họ hỏi
thế là để tố cáo Người.11 Người
đáp: “Ai trong các ông có một con chiên độc nhất bị
sa hố ngày sa-bát, lại không nắm lấy nó và kéo lên sao?12
Mà người th́ quư hơn chiên biết mấy! V́ thế,
ngày sa-bát được phép làm điều lành.”13 Rồi
Đức Giê-su bảo người bại tay: “Anh giơ
tay ra! ” Người ấy giơ ra và tay liền trở lại
b́nh thường lành mạnh như tay kia.14 Ra khỏi
đó, nhóm Pha-ri-sêu bàn bạc để t́m cách giết Đức
Giê-su.
15 Biết vậy,
Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó. Dân chúng theo Người
đông đảo và Người chữa lành hết.16
Người c̣n cấm họ không được tiết lộ
Người là ai.17 Như thế là để ứng
nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a đă nói:18
“Đây là người Tôi Trung Ta đă tuyển chọn,
đây là người Ta yêu dấu: Ta hài ḷng về Người.
Ta cho Thần Khí Ta ngự trên Người. Người sẽ
loan báo công lư trước muôn dân.19 Người sẽ
không căi vă, không kêu to, chẳng ai nghe thấy Người lên
tiếng giữa phố phường.20 Cây lau bị
giập, Người không đành bẻ găy, tim đèn leo
lét, chẳng nỡ tắt đi, cho đến khi Người
đưa công lư đến toàn thắng,21 và muôn dân
đặt niềm hy vọng nơi danh Người.
22 Bấy giờ họ
đem đến cho Đức Giê-su một người bị
quỷ ám vừa mù lại vừa câm. Người chữa
anh ta, khiến anh nói và thấy được.23 Tất
cả dân chúng đều sửng sốt và nói: “Ông này chẳng
phải là Con vua Đa-vít sao? “24 Nghe vậy, những
người Pha-ri-sêu nói rằng: “Ông này trừ được
quỷ chỉ là nhờ dựa thế quỷ vương
Bê-en-dê-bun.”
25 Biết ư
nghĩ của họ, Đức Giê-su nói: “Bất cứ
nước nào tự chia rẽ, th́ sẽ điêu tàn. Bất
cứ thành nào hay nhà nào tự chia rẽ, th́ sẽ không tồn
tại.26 Nếu Xa-tan trừ Xa-tan, th́ Xa-tan tự
chia rẽ: nước nó tồn tại sao được?27
Nếu tôi dựa thế Bê-en-dê-bun mà trừ quỷ, th́
đệ tử các ông dựa thế ai mà trừ? Bởi vậy,
chính họ sẽ xét xử các ông.28 C̣n nếu tôi dựa
vào Thần Khí của Thiên Chúa mà trừ quỷ, th́ quả
là triều đại Thiên Chúa đă đến giữa các
ông.
29 “Làm sao người
ta có thể vào nhà một kẻ mạnh và cướp của
được, nếu không trói kẻ mạnh ấy
trước đă, rồi mới cướp sạch nhà
nó?
30 “Ai không đi với
tôi, là chống lại tôi; và ai không cùng tôi thu góp, là phân tán.31
V́ thế, tôi nói cho các ông hay: mọi tội, kể cả tội
nói phạm thượng, cũng sẽ được tha
cho loài người, chứ tội nói phạm đến Thần
Khí sẽ chẳng được tha.32 Ai nói phạm
đến Con Người th́ được tha; nhưng ai
nói phạm đến Thánh Thần sẽ chẳng
được tha, cả đời này lẫn đời
sau.
33 “Cây mà tốt th́
quả cũng tốt; cây mà sâu th́ quả cũng sâu, v́ xem
quả th́ biết cây.34 Loài rắn độc kia, xấu
như các người, th́ làm sao nói điều tốt
được? V́ ḷng có đầy, miệng mới nói ra.35
Người tốt th́ rút cái tốt từ kho tàng tốt của
ḿnh; kẻ xấu th́ rút cái xấu từ kho tàng xấu của
ḿnh.36 Tôi nói cho các người hay: đến Ngày
phán xét, người ta sẽ phải trả lời về
mọi điều vô ích ḿnh đă nói.37 V́ nhờ lời
nói của anh mà anh sẽ được trắng án; và
cũng tại lời nói của anh mà anh sẽ bị kết
án.”
38 Bấy giờ
có mấy kinh sư và mấy người Pha-ri-sêu nói với
Đức Giê-su rằng: “Thưa Thầy, chúng tôi muốn
thấy Thầy làm một dấu lạ.”39 Người
đáp: “Thế hệ gian ác và ngoại t́nh này đ̣i dấu
lạ. Nhưng chúng sẽ không được dấu lạ
nào, ngoài dấu lạ ngôn sứ Giô-na.40 Quả thật,
ông Giô-na đă ở trong bụng ḱnh ngư ba ngày ba đêm
thế nào, th́ Con Người cũng sẽ ở trong ḷng
đất ba ngày ba đêm như vậy.41 Trong cuộc
phán xét, dân thành Ni-ni-vê sẽ trỗi dậy cùng với thế
hệ này và sẽ kết án họ, v́ xưa dân ấy
đă sám hối khi nghe ông Giô-na rao giảng; mà đây th́ c̣n
hơn ông Giô-na nữa.42 Trong cuộc phán xét, nữ
hoàng Phương Nam sẽ đứng lên cùng với thế
hệ này, và bà sẽ kết án họ, v́ xưa bà đă từ
tận cùng trái đất đến nghe lời khôn ngoan của
vua Sa-lô-môn; mà đây th́ c̣n hơn vua Sa-lô-môn nữa.
43 “Khi thần ô uế
xuất khỏi một người, th́ nó đi rảo qua
những nơi khô cháy, t́m chốn nghỉ ngơi mà t́m không
ra.44 Bấy giờ nó nói: “Ta sẽ trở về
nhà ta, nơi ta đă bỏ ra đi.” Khi đến nơi,
nó thấy nhà để trống, lại được
quét tước, trang hoàng hẳn hoi.45 Nó liền
đi kéo thêm bảy thần khác dữ hơn nó, và chúng vào ở
đó. Rốt cuộc, t́nh trạng của người ấy
lại c̣n tệ hơn trước. Thế hệ gian ác
này rồi cũng sẽ bị như vậy.”
46 Người c̣n
đang nói với đám đông, th́ có mẹ và anh em của
Người đứng bên ngoài, t́m cách nói chuyện với
Người.47 Có kẻ thưa Người rằng:
“Thưa Thầy, có mẹ và anh em Thầy đang đứng
ngoài kia, t́m cách nói chuyện với Thầy.”48
Người bảo kẻ ấy rằng: “Ai là mẹ tôi?
Ai là anh em tôi? “49 Rồi Người giơ tay chỉ
các môn đệ và nói: “Đây là mẹ tôi, đây là anh em
tôi.50 V́ phàm ai thi hành ư muốn của Cha tôi, Đấng
ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi,
là mẹ tôi.”
13. 1 Hôm ấy, Đức Giê-su từ
trong nhà đi ra ngồi ở ven Biển Hồ.2
Dân chúng tụ họp bên Người rất đông, nên
Người phải xuống thuyền mà ngồi, c̣n tất
cả dân chúng th́ đứng trên bờ.3 Người
dùng dụ ngôn mà nói với họ nhiều điều.
4 Trong khi người
ấy gieo, th́ có những hạt rơi xuống vệ
đường, chim chóc đến ăn mất.5
Có những hạt rơi trên nơi sỏi đá, chỗ
đất không có nhiều; nó mọc ngay, v́ đất không
sâu;6 nhưng khi nắng lên, nó liền bị cháy, và
v́ thiếu rễ nên bị chết khô.7 Có những
hạt rơi vào bụi gai, gai mọc lên làm nó chết nghẹt.8
Có những hạt lại rơi nhằm đất tốt,
nên sinh hoa kết quả: hạt được gấp
trăm, hạt được sáu chục, hạt
được ba chục.9 Ai có tai th́ nghe.”
10 Các môn đệ
đến gần hỏi Đức Giê-su rằng: “Sao Thầy
lại dùng dụ ngôn mà nói với họ? “11 Người
đáp: “Bởi v́ anh em th́ được ơn hiểu biết
các mầu nhiệm Nước Trời, c̣n họ th́ không.12
Ai đă có th́ được cho thêm, và sẽ có dư thừa;
c̣n ai không có, th́ ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy
mất.13 Bởi thế, nếu Thầy dùng dụ
ngôn mà nói với họ, là v́ họ nh́n mà không nh́n, nghe mà
không nghe không hiểu.14 Thế là đối với
họ đă ứng nghiệm lời sấm của ngôn sứ
I-sai-a, rằng: Các ngươi có lắng tai nghe cũng chẳng
hiểu, có trố mắt nh́n cũng chẳng thấy;15
v́ ḷng dân này đă ra chai đá: chúng đă bịt tai nhắm
mắt, kẻo mắt chúng thấy, tai chúng nghe, và ḷng hiểu
được mà hoán cải, và rồi Ta sẽ chữa
chúng cho lành.
16 “C̣n anh em, mắt
anh em thật có phúc v́ được thấy, tai anh em thật
có phúc, v́ được nghe.17 Quả thế, Thầy
bảo thật anh em, nhiều ngôn sứ và nhiều người
công chính đă mong mỏi thấy điều anh em đang
thấy, mà không được thấy, nghe điều anh
em đang nghe, mà không được nghe.
18 “Vậy anh em hăy
nghe dụ ngôn người gieo giống.19 Hễ ai
nghe lời rao giảng Nước Trời mà không hiểu,
th́ quỷ dữ đến cướp đi điều
đă gieo trong ḷng người ấy: đó là kẻ đă
được gieo bên vệ đường.20 C̣n
kẻ được gieo trên nơi sỏi đá, đó là
kẻ nghe Lời và liền vui vẻ đón nhận.21
Nhưng nó không đâm rễ mà là kẻ nhất thời: khi
gặp gian nan hay bị ngược đăi v́ Lời, nó vấp
ngă ngay.22 C̣n kẻ được gieo vào bụi
gai, đó là kẻ nghe Lời, nhưng nỗi lo lắng sự
đời, và bả vinh hoa phú quư bóp nghẹt, khiến Lời
không sinh hoa kết quả ǵ.23 C̣n kẻ được
gieo trên đất tốt, đó là kẻ nghe Lời và hiểu,
th́ tất nhiên sinh hoa kết quả và làm ra, kẻ
được gấp trăm, kẻ được sáu chục,
kẻ được ba chục.”
24 Đức Giê-su
tŕnh bày cho dân chúng nghe một dụ ngôn khác: “Nước Trời
ví như chuyện người kia gieo giống tốt trong
ruộng ḿnh.25 Khi mọi người đang ngủ,
th́ kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa
lúa, rồi đi mất.26 Khi lúa mọc lên và trổ
bông, th́ cỏ lùng cũng xuất hiện.27 Đầy
tớ mới đến thưa chủ nhà rằng:
“Thưa ông, không phải ông đă gieo giống tốt trong
ruộng ông sao? Thế th́ cỏ lùng ở đâu mà ra vậy?
” Ông đáp: “Kẻ thù đă làm đó! ” Đầy tớ
nói: “Vậy ông có muốn chúng tôi ra đi gom lại không? ”
29 Ông đáp: “Đừng, sợ rằng khi gom cỏ lùng,
các anh làm bật luôn rễ lúa. 30 Cứ để cả hai
cùng lớn lên cho tới mùa gặt. Đến ngày mùa, tôi sẽ
bảo thợ gặt: hăy gom cỏ lùng lại, bó thành bó mà
đốt đi, c̣n lúa, th́ hăy thu vào kho lẫm cho tôi.”
31 Đức Giê-su
c̣n tŕnh bày cho họ nghe một dụ ngôn khác. Người
nói: “Nước Trời cũng giống như chuyện hạt
cải người nọ lấy gieo trong ruộng ḿnh.32
Tuy nó là loại nhỏ nhất trong tất cả các hạt
giống, nhưng khi lớn lên, th́ lại là thứ lớn
nhất; nó trở thành cây, đến nỗi chim trời tới
làm tổ trên cành được.”
33 Người c̣n kể cho họ một
dụ ngôn khác: “Nước Trời cũng giống như
chuyện nắm men bà kia lấy vùi vào ba thúng bột, cho
đến khi tất cả bột dậy men.”
34 Tất cả các điều ấy,
Đức Giê-su dùng dụ ngôn mà nói với đám đông;
và Người không nói ǵ với họ mà không dùng dụ
ngôn,35 hầu ứng nghiệm lời sấm của
ngôn sứ: Mở miệng ra, tôi sẽ kể dụ ngôn,
công bố những điều được giữ kín từ
tạo thiên lập địa.
36 Bấy giờ, Đức Giê-su bỏ
đám đông mà về nhà.
Các môn đệ lại gần Người và thưa rằng:
“Xin Thầy giải nghĩa dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng
cho chúng con nghe.”37 Người đáp: “Kẻ gieo hạt
giống tốt là Con Người.38 Ruộng là thế
gian. Hạt giống tốt, đó là con cái
Nước Trời. Cỏ lùng là con cái Ác Thần.39
Kẻ thù đă gieo cỏ lùng là ma quỷ. Mùa
gặt là ngày tận thế. Thợ gặt là các thiên
thần.40 Vậy, như người ta nhặt cỏ
lùng rồi lấy lửa đốt đi thế nào, th́
đến ngày tận thế cũng sẽ xảy ra
như vậy.41 Con Người sẽ sai các thiên thần
của Người tập trung mọi kẻ làm
gương mù gương xấu và mọi kẻ làm điều
gian ác, mà tống ra khỏi Nước của Người,42
rồi quăng chúng vào ḷ lửa; ở đó, chúng sẽ phải
khóc lóc nghiến răng.43 Bấy giờ người
công chính sẽ chói lọi như mặt trời, trong Nước
của Cha họ. Ai có tai th́ nghe.
44 “Nước Trời giống như
chuyện kho báu chôn giấu trong ruộng. Có người kia gặp
được th́ liền chôn giấu lại, rồi vui mừng
đi bán tất cả những ǵ ḿnh có mà mua thửa ruộng
ấy.
45 “Nước Trời lại cũng giống
như chuyện một thương gia đi t́m ngọc
đẹp.46 T́m được một viên ngọc
quư, ông ta ra đi, bán tất cả những ǵ ḿnh có mà mua
viên ngọc ấy.
47 “Nước Trời lại c̣n giống
như chuyện chiếc lưới thả xuống biển,
gom được đủ thứ cá.48 Khi lưới
đầy, người ta kéo lên băi, rồi ngồi nhặt
cá tốt cho vào giỏ, c̣n cá xấu th́ vứt ra ngoài.49
Đến ngày tận thế, cũng sẽ xảy ra
như vậy. Các thiên
thần sẽ xuất hiện và tách biệt kẻ xấu
ra khỏi hàng ngũ người công chính,50
rồi quăng chúng vào ḷ lửa. Ở đó, chúng sẽ phải
khóc lóc nghiến răng.
51 “Anh em có hiểu tất cả những
điều ấy không? ” Họ đáp:
“Thưa hiểu.”52 Người bảo họ: “Bởi
vậy, bất cứ kinh sư nào đă được học
hỏi về Nước Trời, th́ cũng giống
như chủ nhà kia lấy ra từ trong kho tàng của ḿnh
cả cái mới lẫn cái cũ.”
53 Khi Đức Giê-su kể các dụ
ngôn ấy xong, Người đi khỏi nơi đó.54
Người về quê, giảng dạy dân chúng trong hội
đường của họ, khiến họ sửng sốt
và nói: “Bởi đâu ông ta được khôn ngoan và làm
được những phép lạ như thế?55
Ông không phải là con bác thợ sao? Mẹ của ông không phải
là bà Ma-ri-a; anh em của ông không phải là các ông Gia-cô-bê,
Giô-xếp, Si-môn và Giu-đa sao?56
Và chị em của ông không phải đều là bà con lối
xóm với chúng ta sao? Vậy bởi đâu ông
ta được như thế? “57
Và họ vấp ngă v́ Người. Nhưng Đức
Giê-su bảo họ: “Ngôn sứ có bị rẻ rúng, th́
cũng chỉ là ở chính quê hương ḿnh và trong gia
đ́nh ḿnh mà thôi.”58 Người không
làm nhiều phép lạ tại đó, v́ họ không tin.
14. 1 Thời
ấy, tiểu vương Hê-rô-đê nghe danh tiếng Đức
Giê-su,2 th́ nói với những kẻ
hầu cận rằng: “Đó chính là ông Gio-an Tẩy Giả;
ông đă từ cơi chết trỗi dậy, nên mới có quyền
năng làm phép lạ.”
3 Số là vua Hê-rô-đê đă bắt trói ông Gio-an và tống ngục v́ bà Hê-rô-đi-a, vợ
ông Phi-líp-phê, anh của nhà vua.4 Ông Gio-an có nói với
vua: “Ngài không được phép lấy bà ấy.”5
Vua muốn giết ông Gio-an, nhưng lại sợ dân chúng,
v́ họ coi ông là ngôn sứ.6 Vậy, nhân ngày sinh nhật
của vua Hê-rô-đê, con gái bà Hê-rô-đi-a đă biểu diễn
một điệu vũ trước mặt quan khách, làm
cho nhà vua vui thích.7 Bởi đó, vua thề là hễ
cô xin ǵ, vua cũng ban cho.8 Nghe lời mẹ xui bảo,
cô thưa rằng: “Xin ngài ban cho con, ngay tại chỗ, cái
đầu ông Gio-an Tẩy Giả đặt trên mâm.”9
Nhà vua lấy làm buồn, nhưng v́ đă trót thề, lại
thề trước khách dự tiệc, nên truyền lệnh
ban cho cô.10 Vua sai người vào ngục chặt
đầu ông Gio-an.11 Người ta đặt
đầu ông trên mâm, mang về trao cho cô, và cô ta đem
đến cho mẹ.12 Môn đệ ông đến
lấy thi hài ông đem đi mai táng, rồi đi báo cho
Đức Giê-su.
13 Nghe tin ấy, Đức Giê-su lánh khỏi
nơi đó, đi thuyền đến một chỗ hoang
vắng riêng biệt.
Nghe biết vậy, đông đảo dân chúng từ các
thành đi bộ mà theo Người.14
Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su trông thấy một
đoàn người đông đảo th́ chạnh ḷng
thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ.
15 Chiều đến, các môn đệ
lại gần thưa với Người: “Nơi đây
hoang vắng, và đă muộn rồi, vậy xin Thầy cho
dân chúng về, để họ vào các làng mạc mua lấy
thức ăn.”16 Đức Giê-su bảo: “Họ
không cần phải đi đâu cả, chính anh em hăy cho họ
ăn.”17 Các ông đáp: “Ở đây, chúng con chỉ
có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá! “18 Người
bảo: “Đem lại đây cho Thầy! “19
Rồi sau đó, Người truyền cho dân chúng ngồi
xuống cỏ. Người cầm lấy năm cái
bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời
chúc tụng, và bẻ ra, trao cho môn đệ. Và môn đệ
trao cho dân chúng.20 Ai nấy đều ăn
và được no nê. Những mẩu bánh c̣n thừa,
người ta thu lại được
mười hai giỏ đầy.21 Số người
ăn có tới năm ngàn đàn ông, không kể đàn bà và
trẻ con.
22 Đức Giê-su liền bắt các môn
đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước,
trong lúc Người giải tán dân chúng.23 Giải
tán họ xong, Người lên núi một ḿnh mà cầu nguyện.
Tối đến Người vẫn ở đó một
ḿnh.24 C̣n chiếc thuyền th́ đă ra xa bờ
đến cả mấy cây số, bị sóng đánh v́
ngược gió.25 Vào khoảng canh tư, Người
đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ.26
Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng
hốt bảo nhau: “Ma đấy! “, và sợ hăi la lên.27
Đức Giê-su liền bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy
đây, đừng sợ! “28 Ông Phê-rô liền
thưa với Người: “Thưa Ngài, nếu quả là
Ngài, th́ xin truyền cho con đi trên mặt nước mà
đến với Ngài.”29 Đức Giê-su bảo
ông: “Cứ đến! ” Ông Phê-rô từ
thuyền bước xuống, đi trên mặt nước,
và đến với Đức Giê-su.30 Nhưng thấy
gió thổi th́ ông đâm sợ, và khi bắt đầu ch́m,
ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với! “31 Đức
Giê-su liền đưa tay nắm lấy
ông và nói: “Người đâu mà kém tin vậy! Sao
lại hoài nghi? “32 Khi thầy tṛ đă lên thuyền,
th́ gió lặng ngay.33 Những kẻ ở trong thuyền
bái lạy Người và nói: “Quả thật Ngài là Con Thiên
Chúa! ”
34 Khi qua biển rồi, thầy tṛ lên
đất liền, vào Ghen-nê-xa-rét.35 Dân địa
phương nhận ra Đức Giê-su, liền tung tin ra khắp
vùng, và người ta đem tất cả những kẻ
đau ốm đến với Người.36 Họ
nài xin Người cho họ chỉ sờ vào tua áo của
Người thôi, và ai đă sờ vào th́ đều
được khỏi.
15. 1 Bấy
giờ có mấy người Pha-ri-sêu và mấy kinh sư từ
Giê-ru-sa-lem đến gặp Đức Giê-su và nói rằng:2 “Sao môn đệ ông vi phạm truyền
thống của tiền nhân, không chịu rửa tay khi dùng
bữa? “3 Người trả lời: “C̣n các ông, tại
sao các ông dựa vào truyền thống của các ông mà vi phạm
điều răn của Thiên Chúa?4 Quả thế,
Thiên Chúa dạy: Ngươi hăy thờ cha kính mẹ; kẻ
nào nguyền rủa cha mẹ, th́ phải bị xử tử.5
C̣n các ông, các ông lại bảo: “Ai nói với cha với mẹ
rằng: những ǵ con có để giúp cha mẹ, đều
là lễ phẩm dâng cho Chúa rồi,6 th́ người
ấy không phải thờ cha kính mẹ nữa”. Như thế,
các ông dựa vào truyền thống của các ông mà huỷ bỏ
lời Thiên Chúa.7 Những kẻ đạo đức
giả kia, ngôn sứ I-sai-a thật đă nói tiên tri rất
đúng về các ông rằng:8
“Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, c̣n ḷng chúng th́
lại xa Ta.9 Chúng có thờ phượng Ta th́
cũng vô ích, v́ giáo lư chúng giảng dạy chỉ là giới
luật phàm nhân.
10 Sau đó, Đức Giê-su gọi
đám đông lại mà bảo: “Hăy nghe và hiểu cho rơ:11 Không phải cái vào miệng làm cho
con người ra ô uế, nhưng cái từ miệng xuất
ra, cái đó mới làm cho con người ra ô uế.”
12 Bấy giờ các môn đệ đến
gần Đức Giê-su mà thưa rằng: “Thầy có biết
không? Những người Pha-ri-sêu đă vấp
phạm khi nghe Thầy nói lời ấy.”13
Đức Giê-su đáp: “Cây nào mà Cha của Thầy, Đấng
ngự trên trời, đă không trồng, th́ sẽ bị nhổ
đi.14 Cứ để mặc họ. Họ là những người mù dắt người
mù. Mù mà lại dắt mù, cả hai sẽ
lăn cù xuống hố.”
15 Ông Phê-rô thưa với Người:
“Xin Thầy giải thích dụ ngôn cho chúng con.”16
Đức Giê-su đáp: “Cả anh em nữa, bây giờ mà
anh em vẫn c̣n ngu tối sao?17 Anh em không hiểu rằng
bất cứ cái ǵ vào miệng th́ xuống bụng, rồi
bị thải ra ngoài sao?18 C̣n những cái ǵ từ
miệng xuất ra, là phát xuất tự ḷng, chính những
cái ấy mới làm cho con người ra ô uế.19
V́ tự ḷng phát xuất những ư định gian tà, những
tội giết người, ngoại t́nh, tà dâm, trộm cắp,
làm chứng gian và vu khống.20 Đó mới là những
cái làm cho con người ra ô uế; c̣n ăn mà không rửa
tay th́ không làm cho con người ra ô uế.”
21 Ra khỏi đó, Đức Giê-su lui về
miền Tia và Xi-đôn,22 th́ này có
một người đàn bà Ca-na-an, ở miền ấy
đi ra, kêu lên rằng: “Lạy Ngài là con vua Đa-vít, xin dủ
ḷng thương tôi! Đứa con gái tôi bị quỷ ám khổ
sở lắm! “23 Nhưng Người
không đáp lại một lời.
24 Người đáp: “Thầy chỉ
được sai đến với những con chiên lạc
của nhà Ít-ra-en mà thôi.”25 Bà ấy đến bái lạy
mà thưa Người rằng: “Lạy Ngài, xin cứu giúp
tôi! “26 Người đáp: “Không nên lấy bánh dành
cho con cái mà ném cho lũ chó con.”27 Bà ấy nói:
“Thưa Ngài, đúng thế, nhưng mà lũ chó con cũng
được ăn những mảnh vụn
trên bàn chủ rơi xuống.”28 Bấy giờ
Đức Giê-su đáp: “Này bà, ḷng tin của bà mạnh thật.
Bà muốn sao th́ sẽ được vậy.”
Từ giờ đó, con gái bà được
khỏi.
29 Đức Giê-su xuống khỏi miền
ấy, đến ven Biển Hồ Ga-li-lê. Người lên núi và ngồi ở
đó.30 Có những đám người đông đảo
kéo đến cùng Người, đem theo
những kẻ què quặt, đui mù, tàn tật, câm điếc
và nhiều bệnh nhân khác nữa. Họ đặt những
kẻ ấy dưới chân Người và Người chữa
lành,31 khiến đám đông phải kinh ngạc v́
thấy kẻ câm nói được, người tàn tật
được lành, người què đi được,
người mù xem thấy. Và họ tôn vinh
Thiên Chúa của Ít-ra-en.
32 Đức Giê-su gọi các môn đệ
lại mà nói: “Thầy chạnh ḷng thương đám
đông, v́ họ ở luôn với Thầy đă ba ngày rồi
và họ không có ǵ ăn. Thầy không muốn
giải tán họ, để họ nhịn đói mà về,
sợ rằng họ bị xỉu dọc đường.”33
Các môn đệ thưa: “Trong nơi hoang vắng này, chúng
con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy
ăn no? “34 Đức Giê-su hỏi: “Anh em có mấy
chiếc bánh? ” Các ông đáp: “Thưa có bảy
chiếc bánh và một ít cá nhỏ.”35 Bấy giờ,
Người truyền cho đám đông ngồi xuống
đất.36 Rồi Người cầm lấy bảy
chiếc bánh và mấy con cá, dâng lời tạ ơn, bẻ
ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám
đông.37 Ai nấy đều ăn và được
no nê. Những mẩu bánh c̣n thừa, người ta thu lại được bảy thúng đầy.38
Số người ăn có tới bốn ngàn người
đàn ông, không kể đàn bà và trẻ con.39 Sau khi
giải tán đám đông, Đức Giê-su lên thuyền, sang
miền Ma-ga-đan.
16. 1 Bấy
giờ, có những người thuộc phái Pha-ri-sêu và phái
Xa-đốc lại gần Đức Giê-su, và để
thử Người, th́ xin Người cho thấy một dấu
lạ từ trời.2 Người đáp: “Chiều
đến, các ông nói: “Ráng vàng th́ nắng”,3 rồi
sớm mai, các ông nói: “Ráng trắng th́ mưa”. Cảnh
sắc bầu trời th́ các ông biết cắt nghĩa, c̣n
thời điềm th́ các ông lại không cắt nghĩa nổi.4
Thế hệ gian ác và ngoại t́nh này đ̣i dấu lạ.
Nhưng chúng sẽ không được thấy
dấu lạ nào, ngoài dấu lạ ông Giô-na.” Rồi Người bỏ họ mà đi.
5 Khi sang bờ bên kia, các môn đệ
quên đem bánh.6 Đức Giê-su bảo các ông: “Anh
em phải cẩn thận, phải coi chừng men Pha-ri-sêu
và Xa-đốc.”7 Các môn đệ nghĩ thầm rằng:
“Tại chúng ta không đem bánh.”8 Nhưng, biết thế,
Đức Giê-su nói: “Sao anh em lại nghĩ đến chuyện
không có bánh, người đâu mà kém tin vậy?9
Anh em chưa hiểu ư? Anh em không nhớ
chuyện năm chiếc bánh nuôi năm ngàn người sao?
Và anh em c̣n thu lại được bao nhiêu giỏ?10 Rồi chuyện bảy chiếc
bánh nuôi bốn ngàn người nữa? Và anh em c̣n thu lại
được bao nhiêu thúng?11 Tại
sao anh em không hiểu rằng Thầy chẳng có ư nói về
bánh, khi Thầy nói: Anh em phải coi chừng men Pha-ri-sêu và
Xa-đốc? “12 Bấy giờ các ông
mới hiểu là Người không bảo phải coi chừng
men bánh, mà phải coi chừng giáo lư Pha-ri-sêu và Xa-đốc.
13 Khi Đức Giê-su đến vùng kế
cận thành Xê-da-rê Phi-líp-phê, Người hỏi các môn đệ
rằng: “Người ta nói Con Người là ai? “14
Các ông thưa: “Kẻ th́ nói là ông Gio-an Tẩy
Giả, kẻ th́ bảo là ông Ê-li-a, có người lại
cho là ông Giê-rê-mi-a hay một trong các vị ngôn sứ.”15
Đức Giê-su lại hỏi: “C̣n anh em, anh em bảo Thầy
là ai? “16 Ông Si-môn Phê-rô thưa: “Thầy là Đấng
Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống.”17 Đức
Giê-su nói với ông: “Này anh Si-môn con ông Giô-na, anh thật là
người có phúc, v́ không phải phàm nhân mặc khải
cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy,
Đấng ngự trên trời.18 C̣n Thầy, Thầy
bảo cho anh biết: anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá,
trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của
Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng
nổi.19 Thầy sẽ trao cho anh ch́a khoá Nước
Trời: dưới đất, anh cầm buộc điều
ǵ, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy;
dưới đất, anh tháo cởi điều ǵ, trên trời
cũng sẽ tháo cởi như vậy.”20
Rồi Người cấm ngặt các môn đệ không
được nói cho ai biết Người là Đấng
Ki-tô.
21 Từ lúc đó, Đức Giê-su Ki-tô
bắt đầu tỏ cho các môn đệ biết:
Người phải đi Giê-ru-sa-lem, phải chịu nhiều
đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và
kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ
ba sẽ sống lại.22 Ông Phê-rô liền kéo riêng
Người ra và bắt đầu trách Người: “Xin
Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp
phải chuyện ấy! “23 Nhưng Đức
Giê-su quay lại bảo ông Phê-rô: “Xa-tan, lui lại đàng
sau Thầy! Anh cản lối Thầy, v́
tư tưởng của anh không phải là tư tưởng
của Thiên Chúa, mà là của loài người.”
24 Rồi Đức Giê-su nói với các
môn đệ: “Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ
chính ḿnh, vác thập giá ḿnh mà theo.25 Quả vậy,
ai muốn cứu mạng sống ḿnh, th́ sẽ mất; c̣n
ai liều mất mạng sống ḿnh v́ Thầy, th́ sẽ
t́m được mạng sống ấy.26 V́ nếu
người ta được cả thế giới mà phải
thiệt mất mạng sống, th́ nào có lợi ǵ? Hoặc người ta sẽ lấy ǵ mà đổi
mạng sống ḿnh?
27 “V́ Con Người sẽ ngự đến
trong vinh quang của Cha Người, cùng với các thiên thần
của Người, và bấy giờ, Người sẽ
thưởng phạt ai nấy xứng việc họ làm.28
Thầy bảo thật anh em: trong số người có mặt
ở đây, có những kẻ sẽ không phải nếm sự
chết trước khi thấy Con Người đến
hiển trị.”
17. 1
Sáu ngày sau, Đức Giê-su đem các ông Phê-rô, Gia-cô-bê và
Gio-an là em ông Gia-cô-bê đi theo ḿnh. Người đưa các ông đi riêng ra một
chỗ, tới một ngọn núi cao.2 Rồi
Người biến đổi h́nh dạng trước mặt
các ông. Dung nhan Người chói lọi như mặt trời,
và y phục Người trở nên trắng tinh như ánh
sáng.3 Và bỗng các ông thấy ông Mô-sê và ông Ê-li-a hiện
ra đàm đạo với Người.4 Bấy giờ
ông Phê-rô thưa với Đức Giê-su rằng: “Lạy
Ngài, chúng con ở đây, thật là hay! Nếu
Ngài muốn, con xin dựng tại đây ba cái lều, một
cho Ngài, một cho ông Mô-sê, và một cho ông Ê-li-a.”5
Ông c̣n đang nói, chợt có đám mây sáng ngời bao phủ
các ông, và có tiếng từ đám mây phán rằng: “Đây là
Con yêu dấu của Ta, Ta hài ḷng về Người. Các
ngươi hăy vâng nghe lời Người! “6 Nghe vậy,
các môn đệ kinh hoàng, ngă sấp mặt xuống đất.7
Bấy giờ Đức Giê-su lại gần, chạm vào
các ông và bảo: “Chỗi dậy đi, đừng sợ!
“8 Các ông ngước mắt lên, không
thấy ai nữa, chỉ c̣n một ḿnh Đức Giê-su mà
thôi.
9 Đang khi thầy
tṛ từ trên núi xuống, Đức Giê-su truyền cho các
ông rằng: “Đừng nói cho ai hay thị kiến ấy,
cho đến khi Con Người từ cơi chết trỗi
dậy.”10 Các môn đệ hỏi Người rằng:
“Vậy sao các kinh sư lại nói Ê-li-a phải đến
trước? “11 Người đáp: “Ông Ê-li-a phải
đến để chỉnh đốn mọi sự.12
Nhưng Thầy nói cho anh em biết: ông Ê-li-a đă đến
rồi mà họ không nhận ra, lại c̣n xử với ông
theo ư họ muốn. Con Người cũng sẽ phải
đau khổ v́ họ như thế.”13 Bấy giờ
các môn đệ hiểu Người có ư nói về ông Gio-an Tẩy
Giả.
14 Khi thầy tṛ
đến với đám đông, th́ có một người
tới quỳ xuống trước mặt Đức
Giê-su15 và nói: “Thưa Ngài, xin thương xót con trai
tôi, v́ cháu bị kinh phong và bệnh t́nh nặng lắm: nhiều
lần ngă vào lửa, và cũng nhiều lần ngă xuống
nước.16 Tôi đă đem cháu đến cho các
môn đệ Ngài chữa, nhưng các ông không chữa
được.”17 Đức Giê-su đáp: “Ôi thế
hệ cứng ḷng không chịu tin và gian tà! Tôi c̣n phải ở
với các người cho đến bao giờ, c̣n phải
chịu đựng các người cho đến bao giờ
nữa? Đem cháu lại đây cho tôi.”18 Đức
Giê-su quát mắng tên quỷ, quỷ liền xuất, và
đứa bé được khỏi ngay từ giờ
đó.
19 Bấy giờ
các môn đệ đến gần hỏi riêng Đức
Giê-su rằng: “Tại sao chúng con đây lại không trừ
nổi tên quỷ ấy? “20 Người nói với
các ông: “Tại anh em kém tin! Thầy bảo thật anh em: nếu
anh em có ḷng tin lớn bằng hạt cải thôi, th́ dù anh em
có bảo núi này: “rời khỏi đây, qua bên kia! ” nó
cũng sẽ qua, và sẽ chẳng có ǵ mà anh em không làm
được. (21 Giống quỷ này không chịu
ra, nếu người ta không ăn chay cầu nguyện).”
22 Khi thầy tṛ tụ
họp ở miền Ga-li-lê, Đức Giê-su nói với các
ông: “Con Người sắp bị nộp vào tay người
đời,23 họ sẽ giết chết Người,
và ngày thứ ba Người sẽ trỗi dậy.” Các môn
đệ buồn phiền lắm.
24 Khi thầy tṛ tới
Ca-phác-na-um, th́ những người thu thuế cho đền
thờ đến hỏi ông Phê-rô: “Thầy các ông không nộp
thuế sao? “25 Ông đáp: “Có chứ! ” Ông về tới
nhà, Đức Giê-su hỏi đón ông: “Anh Si-môn, anh nghĩ
sao? Vua chúa trần gian bắt ai đóng sưu nộp thuế?
Con cái ḿnh hay người ngoài? “26 Ông Phê-rô đáp:
“Thưa, người ngoài.” Đức Giê-su liền bảo:
“Vậy th́ con cái được miễn.27 Nhưng
để khỏi làm gai mắt họ, anh ra biển thả
câu; con cá nào câu được trước hết, th́ bắt
lấy, mở miệng nó ra: anh sẽ thấy một đồng
tiền bốn quan; anh lấy đồng tiền ấy, nộp
thuế cho họ, phần của Thầy và phần của
anh.”
18. 1 Lúc ấy, các môn
đệ lại gần hỏi Đức Giê-su rằng:
“Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong
Nước Trời? “2 Đức Giê-su liền gọi
một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông3
và bảo: “Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không
trở lại mà nên như trẻ nhỏ, th́ sẽ chẳng
được vào Nước Trời.4 “Vậy ai
tự hạ, coi ḿnh như em nhỏ này, người ấy
sẽ là người lớn nhất Nước Trời.
5 “C̣n ai tiếp
đón một em nhỏ như em này v́ danh Thầy, là tiếp
đón chính Thầy.6 Nhưng ai làm cớ cho một
trong những kẻ bé mọn đang tin Thầy đây phải
sa ngă, th́ thà treo cối đá lớn vào cổ nó mà xô cho ch́m
xuống đáy biển c̣n hơn.7 Khốn cho thế
gian, v́ làm cớ cho người ta sa ngă. Tất nhiên phải
có những cớ gây sa ngă, nhưng khốn cho kẻ làm cớ
cho người ta sa ngă.
8 “Nếu tay hoặc
chân anh làm cớ cho anh sa ngă, th́ hăy chặt mà ném đi; thà cụt
tay cụt chân mà được vào cơi sống, c̣n hơn là
có đủ hai tay hai chân mà bị ném vào lửa đời
đời.9 Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa
ngă, th́ hăy móc mà ném đi; thà chột mắt mà được
vào cơi sống, c̣n hơn là có đủ hai mắt mà bị
ném vào lửa hoả ngục.
10 “Anh em hăy coi chừng,
chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này; quả
thật, Thầy nói cho anh em biết: các thiên thần của
họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan
Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.11 V́ Con
Người đến để cứu cái ǵ đă hư
mất).
12 “Anh em nghĩ
sao? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc,
lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà
đi t́m con chiên lạc sao?13 Và nếu may mà t́m
được, th́ Thầy bảo thật anh em, người
ấy vui mừng v́ con chiên đó, hơn là v́ chín
mươi chín con không bị lạc.14 Cũng vậy,
Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn
cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư
mất.
15 “Nếu người
anh em của anh trót phạm tội, th́ anh hăy đi sửa lỗi
nó, một ḿnh anh với nó mà thôi. Nếu nó chịu nghe anh,
th́ anh đă chinh phục được người anh em.16
C̣n nếu nó không chịu nghe, th́ hăy đem theo một hay hai
người nữa, để mọi công việc
được giải quyết, căn cứ vào lời
hai hoặc ba chứng nhân.17 Nếu nó không nghe họ,
th́ hăy đi thưa Hội Thánh. Nếu Hội Thánh mà nó
cũng chẳng nghe, th́ hăy kể nó như một người
ngoại hay một người thu thuế.
18 “Thầy bảo
thật anh em: dưới đất, anh em cầm buộc
những điều ǵ, trên trời cũng cầm buộc
như vậy; dưới đất, anh em tháo cởi những
điều ǵ, trên trời cũng tháo cởi như vậy.
Hiệp lời cầu nguyện
19 “Thầy c̣n bảo
thật anh em: nếu ở dưới đất, hai
người trong anh em hợp lời cầu xin bất cứ
điều ǵ, th́ Cha Thầy, Đấng ngự trên trời,
sẽ ban cho.20 V́ ở đâu có hai ba người họp
lại nhân danh Thầy, th́ có Thầy ở đấy, giữa
họ.”
21 Bấy giờ,
ông Phê-rô đến gần Đức Giê-su mà hỏi rằng:
“Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến
con, th́ con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy
lần không? “22 Đức Giê-su đáp: “Thầy
không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến
bảy mươi lần bảy.”
23 V́ thế, Nước
Trời cũng giống như chuyện một ông vua kia muốn
đ̣i các đầy tớ của ḿnh thanh toán sổ sách.24
Khi nhà vua vừa bắt đầu, th́ người ta dẫn
đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn yến
vàng.25 Y không có ǵ để trả, nên tôn chủ ra
lệnh bán y cùng tất cả vợ con, tài sản mà trả
nợ.26 Bấy giờ, tên đầy tớ ấy
sấp ḿnh xuống bái lạy: “Thưa Ngài, xin rộng ḷng
hoăn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết.”27 Tôn
chủ của tên đầy tớ ấy liền chạnh
ḷng thương, cho y về và tha luôn món nợ.28
Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy
gặp một người đồng bạn, mắc nợ
y một trăm quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ
mà bảo: “Trả nợ cho tao! “29 Bấy giờ,
người đồng bạn sấp ḿnh xuống năn
nỉ: “Thưa anh, xin rộng ḷng hoăn lại cho tôi, tôi sẽ
lo trả anh.”30 Nhưng y không chịu, cứ tống
anh ta vào ngục cho đến khi trả xong nợ.31
Thấy sự việc xảy ra như vậy, các đồng
bạn của y buồn lắm, mới đi tŕnh bày với
tôn chủ đầu đuôi câu chuyện.32 Bấy
giờ, tôn chủ cho đ̣i y đến và bảo: “Tên
đầy tớ độc ác kia, ta đă tha hết số
nợ ấy cho ngươi, v́ ngươi đă van xin ta,33
th́ đến lượt ngươi, ngươi không phải
thương xót đồng bạn, như chính ta đă
thương xót ngươi sao? “34 Rồi tôn chủ
nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho
đến ngày y trả hết nợ cho ông.35 Ấy
vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ
đối xử với anh em như thế, nếu mỗi
người trong anh em không hết ḷng tha thứ cho anh em
ḿnh.”
19. 1 Khi Đức
Giê-su giảng dạy những điều ấy xong,
Người rời khỏi miền Ga-li-lê và đi đến
miền Giu-đê, bên kia sông Gio-đan.2 Dân chúng
lũ lượt đi theo Người, và Người
đă chữa họ ở đó.3 Có mấy người
Pha-ri-sêu đến gần Đức Giê-su để thử
Người. Họ nói: “Thưa Thầy, có được
phép rẫy vợ ḿnh v́ bất cứ lư do nào không? “4
Người đáp: “Các ông không đọc thấy điều
này sao: “Thuở ban đầu, Đấng Tạo Hoá đă
làm ra con người có nam có nữ”,5 và Người
đă phán: “V́ thế, người ta sẽ ĺa cha mẹ mà gắn
bó với vợ ḿnh, và cả hai sẽ thành một
xương một thịt.”6 Như vậy, họ
không c̣n là hai, nhưng chỉ là một xương một
thịt. Vậy, sự ǵ Thiên Chúa đă phối hợp,
loài người không được phân ly.”7 Họ
thưa với Người: “Thế sao ông Mô-sê lại truyền
dạy cấp giấy ly dị mà rẫy vợ? “8
Người bảo họ: “V́ các ông ḷng chai dạ đá,
nên ông Mô-sê đă cho phép các ông rẫy vợ, chứ thuở
ban đầu, không có thế đâu.9 Tôi nói cho các
ông biết: Ngoại trừ trường hợp hôn nhân bất
hợp pháp, ai rẫy vợ mà cưới vợ khác là phạm
tội ngoại t́nh.”
10 Các môn đệ
thưa Người: “Nếu làm chồng mà phải như
thế đối với vợ, th́ thà đừng lấy
vợ c̣n hơn.”11 Nhưng Người nói với
các ông: “Không phải ai cũng hiểu được câu nói
ấy, nhưng chỉ những ai được Thiên Chúa
cho hiểu mới hiểu.12 Quả vậy, có những
người không kết hôn v́ từ khi lọt ḷng mẹ, họ
đă không có khả năng; có những người không thể
kết hôn v́ bị người ta hoạn; lại có những
người tự ư không kết hôn v́ Nước Trời.
Ai hiểu được th́ hiểu.”
13 Bấy giờ
người ta dẫn trẻ em đến với Đức
Giê-su, để Người đặt tay trên chúng và cầu
nguyện. Các môn đệ la rầy chúng.14 Nhưng
Đức Giê-su nói: “Cứ để trẻ em đến
với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, v́ Nước
Trời là của những ai giống như chúng.”15
Người đặt tay trên chúng, rồi đi khỏi
nơi đó.
16 Bấy giờ
có một người đến thưa Đức Giê-su rằng:
“Thưa Thầy, tôi phải làm điều ǵ tốt để
được hưởng sự sống đời đời?
“17 Đức Giê-su đáp: “Sao anh hỏi tôi về
điều tốt? Chỉ có một Đấng tốt
lành mà thôi. Nếu anh muốn vào cơi sống, th́ hăy giữ
các điều răn.”18 Người ấy hỏi:
“Điều răn nào? ” Đức Giê-su đáp:
“Ngươi không được giết người.
Ngươi không được ngoại t́nh. Ngươi
không được trộm cắp. Ngươi không
được làm chứng gian.19 Ngươi phải
thờ cha kính mẹ”, và “Ngươi phải yêu đồng
loại như yêu chính ḿnh.”20 Người thanh niên ấy
nói: “Tất cả những điều đó, tôi đă tuân
giữ, tôi c̣n thiếu điều ǵ nữa không? “21
Đức Giê-su đáp: “Nếu anh muốn nên hoàn thiện,
th́ hăy đi bán tài sản của anh và đem cho người
nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi
hăy đến theo tôi.”22 Nghe lời đó, người
thanh niên buồn rầu bỏ đi, v́ anh ta có nhiều của
cải.
23 Bấy giờ
Đức Giê-su nói với các môn đệ của Người:
“Thầy bảo thật anh em, người giàu có khó vào
Nước Trời.24 Thầy c̣n nói cho anh em biết:
con lạc đà chui qua lỗ kim c̣n dễ hơn người
giàu vào Nước Thiên Chúa.”25 Nghe nói vậy, các môn
đệ vô cùng sửng sốt và nói: “Thế th́ ai có thể
được cứu? “26 Đức Giê-su nh́n thẳng
vào các ông và nói: “Đối với loài người th́ điều
đó không thể được, nhưng đối với
Thiên Chúa, th́ mọi sự đều có thể được.”
27 Bấy giờ
ông Phê-rô lên tiếng thưa Người: “Thầy coi, phần
chúng con, chúng con đă bỏ mọi sự mà theo Thầy. Vậy
chúng con sẽ được ǵ? “28 Đức
Giê-su đáp: “Thầy bảo thật anh em: anh em là những
người đă theo Thầy, th́ đến thời tái
sinh, khi Con Người ngự toà vinh hiển, anh em cũng
sẽ được ngự trên mười hai toà mà xét xử
mười hai chi tộc Ít-ra-en.29 Và phàm ai bỏ
nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái hay ruộng
đất, v́ danh Thầy, th́ sẽ được gấp
bội và c̣n được sự sống vĩnh cửu
làm gia nghiệp.
30 “Nhiều kẻ
đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót, và
nhiều kẻ đứng chót sẽ được lên
hàng đầu.”
20. 1 “Nước Trời giống như
chuyện gia chủ kia, vừa tảng sáng đă ra mướn
thợ vào làm việc trong vườn nho của ḿnh.2
Sau khi đă thoả thuận với thợ là mỗi ngày một
quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc.3
Khoảng giờ thứ ba, ông lại trở ra, thấy có
những người khác ở không, đang đứng
ngoài chợ.4 Ông cũng bảo họ: “Cả các
anh nữa, hăy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho
các anh hợp lẽ công bằng.”5 Họ liền
đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ
chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy.6
Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy
c̣n có những người khác đứng đó, ông nói với
họ: “Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm ǵ hết?
“7 Họ đáp: “V́ không ai mướn chúng tôi.” Ông bảo
họ: “Cả các anh nữa, hăy đi vào vườn nho! “8
Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo
người quản lư: “Anh gọi thợ lại mà trả
công cho họ, bắt đầu từ những người
vào làm sau chót tới những người vào làm trước
nhất.”9 Vậy những người mới vào
làm lúc giờ mười một tiến lại, và lănh
được mỗi người một quan tiền.10
Khi đến lượt những người vào làm
trước nhất, họ tưởng sẽ được
lănh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lănh
được mỗi người một quan tiền.11
Họ vừa lănh vừa cằn nhằn gia chủ:12
“Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ,
thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những
người đă phải làm việc nặng nhọc cả
ngày, lại c̣n bị nắng nôi thiêu đốt.”13
Ông chủ trả lời cho một người trong bọn
họ: “Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn.
Bạn đă chẳng thoả thuận với tôi là một
quan tiền sao?14 Cầm lấy phần của bạn
mà đi đi. C̣n tôi, tôi muốn cho người vào làm sau
chót này cũng được bằng bạn đó.15
Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ư định
đoạt về những ǵ là của tôi sao? Hay v́ thấy
tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức? “16
Thế là những kẻ đứng chót sẽ được
lên hàng đầu, c̣n những kẻ đứng đầu
sẽ phải xuống hàng chót. (V́ kẻ được gọi
th́ nhiều, mà người được chọn th́ ít.)
17 Lúc sắp lên
Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đưa Nhóm Mười Hai
đi riêng với ḿnh, và dọc đường, Người
nói với các ông:18 “Này chúng ta lên Giê-ru-sa-lem, và Con
Người sẽ bị nộp cho các thượng tế
và kinh sư. Họ sẽ kết án xử tử Người,19
sẽ nộp Người cho dân ngoại nhạo báng,
đánh đ̣n và đóng đinh vào thập giá và, ngày thứ
ba, Người sẽ trỗi dậy.”
20 Bấy giờ
bà mẹ của các con ông Dê-bê-đê đến gặp Đức
Giê-su, có các con bà đi theo; bà bái lạy và kêu xin Người
một điều.21 Người hỏi bà: “Bà muốn
ǵ? ” Bà thưa: “Xin Thầy truyền cho hai con tôi đây, một
người ngồi bên hữu, một người bên tả
Thầy trong Nước Thầy.”22 Đức
Giê-su bảo: “Các người không biết các người
xin ǵ! Các người có uống nổi chén Thầy sắp
uống không? ” Họ đáp: “Thưa uống nổi.”23
Đức Giê-su bảo: “Chén của Thầy, các người
sẽ uống; c̣n việc ngồi bên hữu hay bên tả
Thầy, th́ Thầy không có quyền cho, nhưng Cha Thầy
đă chuẩn bị cho ai, th́ kẻ ấy mới
được.”
24 Nghe vậy,
mười môn đệ kia tức tối với hai anh em
đó.25 Nhưng Đức Giê-su gọi các ông lại
và nói: “Anh em biết: thủ lănh các dân th́ dùng uy mà thống
trị dân, những người làm lớn th́ lấy quyền
mà cai quản dân.26 Giữa anh em th́ không được
như vậy: Ai muốn làm lớn giữa anh em, th́ phải
làm người phục vụ anh em.27 Và ai muốn
làm đầu anh em th́ phải làm đầy tớ anh em.28
Cũng như Con Người đến không phải để
được người ta phục vụ, nhưng là
để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm
giá chuộc muôn người.”
29 Khi Đức
Giê-su và môn đệ ra khỏi thành Giê-ri-khô, dân chúng lũ
lượt đi theo Người.30 Và ḱa có hai
người mù ngồi ở vệ đường, vừa
nghe Đức Giê-su đi ngang qua đó, liền kêu lên rằng:
“Lạy Ngài, lạy Con vua Đa-vít, xin dủ ḷng
thương chúng tôi! “31 Đám đông quát nạt, bảo
họ im đi, nhưng họ càng kêu lớn hơn nữa:
“Lạy Ngài, lạy Con vua Đa-vít, xin dủ ḷng
thương chúng tôi! “32 Đức Giê-su dừng lại,
gọi họ đến và nói: “Các anh muốn tôi làm ǵ cho
các anh? “33 Họ thưa: “Lạy Ngài, xin cho mắt
chúng tôi được mở ra! “34 Đức
Giê-su chạnh ḷng thương, sờ vào mắt họ; tức
khắc, họ nh́n thấy được và đi theo
Người.
21. 1 Khi thầy tṛ đến gần thành
Giê-ru-sa-lem và tới làng Bết-pha-ghê, phía núi Ô-liu, Đức
Giê-su sai hai môn đệ và2 bảo: “Các anh đi vào
làng trước mặt kia, và sẽ thấy ngay một con
lừa mẹ đang cột sẵn đó, có con lừa con
bên cạnh. Các anh cởi dây ra và dắt về cho Thầy.3
Nếu có ai nói ǵ với các anh, th́ trả lời là Chúa cần
đến chúng, Người sẽ gởi lại ngay.”4
Sự việc đó xảy ra như thế để ứng
nghiệm lời ngôn sứ:5 “Hăy bảo thiếu nữ
Xi-on: Ḱa Đức Vua của ngươi đang đến
với ngươi hiền hậu ngồi trên lưng lừa,
lưng lừa con, là con của một con vật chở
đồ.6 Các môn đệ ra đi và làm theo lời
Đức Giê-su đă truyền.7 Các ông dắt lừa
mẹ và lừa con về, trải áo choàng của ḿnh trên
lưng chúng, và Đức Giê-su cỡi lên.8 Một
đám người rất đông cũng lấy áo choàng trải
xuống mặt đường, một số khác lại
chặt nhành chặt lá mà rải lên lối đi.9
Dân chúng, người đi trước, kẻ theo sau, reo ḥ
vang dậy: Hoan hô Con vua Đa-vít! Chúc tụng Đấng ngự
đến nhân danh Đức Chúa! Hoan hô trên các tầng trời.
10 Khi Đức
Giê-su vào Giê-ru-sa-lem, cả thành náo động, và thiên hạ
hỏi nhau: “Ông này là ai vậy? “11 Dân chúng trả lời:
“Ngôn sứ Giê-su, người Na-da-rét, xứ Ga-li-lê đấy.”
12 Đức Giê-su
vào Đền Thờ, đuổi tất cả những
người đang mua bán trong Đền Thờ, lật
bàn của những người đổi bạc và xô ghế
của những kẻ bán bồ câu.13 Rồi
Người bảo họ: “Đă có lời chép rằng: Nhà
Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện, thế
mà các ngươi lại biến thành sào huyệt của bọn
cướp.”14 Có những kẻ mù loà, què quặt
đến với Người trong Đền Thờ, và
Người đă chữa họ lành.15 Nhưng các
thượng tế và kinh sư thấy những việc lạ
lùng Người đă làm và thấy lũ trẻ reo ḥ trong
Đền Thờ: “Hoan hô Con vua Đa-vít! “, th́ tức tối16
và nói với Người rằng: “Ông có nghe chúng nói ǵ không?
” Đức Giê-su đáp: “Có; nhưng c̣n lời này, các ông
chưa bao giờ đọc sao: Ta sẽ cho miệng con
thơ trẻ nhỏ cất tiếng ngợi khen? “17
Rồi Người bỏ họ mà ra khỏi thành, đến
Bê-ta-ni-a và qua đêm tại đó.
18 Sáng sớm, khi
trở vào thành, Người cảm thấy đói.19
Trông thấy cây vả ở bên đường, Người
lại gần nhưng không t́m được ǵ cả, chỉ
thấy lá thôi. Nên Người nói: “Từ nay, không bao giờ
mày có trái nữa! ” Cây vả chết khô ngay lập tức.20
Thấy vậy, các môn đệ ngạc nhiên nói: “Sao cây vả
lại chết khô ngay lập tức như thế? “21
Đức Giê-su trả lời: “Thầy bảo thật anh
em, nếu anh em tin và không chút nghi nan, th́ chẳng những
anh em làm được điều Thầy vừa làm cho
cây vả, mà hơn nữa, anh em có bảo núi này: “Dời chỗ
đi, nhào xuống biển! “, th́ sự việc sẽ xảy
ra như thế.22 Tất cả những ǵ anh em lấy
ḷng tin mà xin khi cầu nguyện, th́ anh em sẽ được.”
23 Đức Giê-su
vào Đền Thờ, và trong khi Người giảng dạy,
các thượng tế và kỳ mục trong dân đến gần
Người và hỏi: “Ông lấy quyền nào mà làm các
điều ấy? Ai đă cho ông quyền ấy? “24
Đức Giê-su đáp: “C̣n tôi, tôi chỉ xin hỏi các ông một
điều thôi; nếu các ông trả lời được
cho tôi, th́ tôi cũng sẽ nói cho các ông biết tôi lấy
quyền nào mà làm các điều ấy.25 Vậy,
phép rửa của ông Gio-an do đâu mà có? Do Trời hay do
người ta? ” Họ mới nghĩ thầm: “Nếu ḿnh
nói: “Do Trời”, th́ ông ấy sẽ vặn lại: “Thế
sao các ông lại không tin ông ấy? “26 C̣n nếu ḿnh
nói: “Do người ta”, th́ ḿnh sợ dân chúng, v́ ai nấy
đều cho ông Gio-an là một ngôn sứ.”27 Họ
mới trả lời Đức Giê-su: “Chúng tôi không biết.”
Người cũng nói với họ: “Tôi cũng vậy,
tôi không nói cho các ông là tôi lấy quyền nào mà làm các điều
ấy.”
28 Các ông nghĩ
sao: Một người kia có hai con trai. Ông ta đến nói
với người thứ nhất: “Này con, hôm nay con hăy
đi làm vườn nho.”29 Nó đáp: “Con không muốn
đâu! ” Nhưng sau đó, nó hối hận, nên lại
đi.30 Ông đến gặp người thứ
hai, và cũng bảo như vậy. Nó đáp: “Thưa ngài,
con đây! ” nhưng rồi lại không đi.31
Trong hai người con đó, ai đă thi hành ư muốn của
người cha? ” Họ trả lời: “Người thứ
nhất.” Đức Giê-su nói với họ: “Tôi bảo thật
các ông: những người thu thuế và những cô gái
điếm vào Nước Thiên Chúa trước các ông.32
V́ ông Gio-an đă đến chỉ đường công chính
cho các ông, mà các ông không tin ông ấy; c̣n những người
thu thuế và những cô gái điếm lại tin. Phần
các ông, khi đă thấy vậy rồi, các ông vẫn không chịu
hối hận mà tin ông ấy.”
33 Các ông hăy nghe một
dụ ngôn khác: “Có gia chủ kia trồng được một
vườn nho; chung quanh vườn, ông rào giậu; trong
vườn, ông khoét bồn đạp nho, và xây một tháp
canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa.34
Gần đến mùa hái nho, ông sai đầy tớ đến
gặp các tá điền để thu hoa lợi.35
Bọn tá điền bắt các đầy tớ ông: chúng
đánh người này, giết người kia, ném đá
người nọ.36 Ông lại sai một số
đầy tớ khác đông hơn trước: nhưng bọn
tá điền cũng xử với họ y như vậy.37
Sau cùng, ông sai chính con trai ḿnh đến gặp chúng, v́
nghĩ rằng: “Chúng sẽ nể con ta.”38 Nhưng
bọn tá điền vừa thấy người con, th́ bảo
nhau: “Đứa thừa tự đây rồi! Nào ta giết
quách nó đi, và đoạt lấy gia tài nó! “39 Thế
là chúng bắt lấy cậu, quăng ra bên ngoài vườn
nho, và giết đi.40 Vậy xin hỏi: Khi ông chủ
vườn nho đến, ông sẽ làm ǵ bọn tá điền
kia? “41 Họ đáp: “Ác giả ác báo, ông sẽ tru
diệt bọn chúng, và cho các tá điền khác canh tác vườn
nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa lợi cho
ông.”42 Đức Giê-su bảo họ: “Các ông chưa
bao giờ đọc câu này trong Kinh Thánh sao? Tảng đá
thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng
góc tường. Đó chính là công tŕnh của Chúa, công tŕnh kỳ
diệu trước mắt chúng ta.
43 Bởi đó,
tôi nói cho các ông hay: Nước Thiên Chúa, Thiên Chúa sẽ lấy
đi không cho các ông nữa, mà ban cho một dân biết làm
cho Nước ấy sinh hoa lợi.44 Ai ngă xuống
đá này, kẻ ấy sẽ tan xương; đá này
rơi trúng ai, sẽ làm người ấy nát thịt).”
45 Nghe những dụ
ngôn Người kể, các thượng tế và người
Pha-ri-sêu hiểu là Người nói về họ.46 Họ
t́m cách bắt Người, nhưng lại sợ dân chúng,
v́ dân chúng cho Người là một ngôn sứ.
22. 1 Đức Giê-su
lại dùng dụ ngôn mà nói với họ rằng:2
“Nước Trời cũng giống như chuyện một
vua kia mở tiệc cưới cho con ḿnh.3 Nhà vua
sai đầy tớ đi thỉnh các quan khách đă
được mời trước, xin họ đến dự
tiệc, nhưng họ không chịu đến.4
Nhà vua lại sai những đầy tớ khác đi, và dặn
họ: “Hăy thưa với quan khách đă được mời
rằng: Này cỗ bàn, ta đă dọn xong, ḅ tơ và thú béo
đă hạ rồi, mọi sự đă sẵn. Mời quư
vị đến dự tiệc cưới! “5
Nhưng quan khách không thèm đếm xỉa tới, lại
bỏ đi: kẻ th́ đi thăm trại, người
th́ đi buôn,6 c̣n những kẻ khác lại bắt
các đầy tớ của vua mà sỉ nhục và giết
chết.7 Nhà vua liền nổi cơn thịnh nộ,
sai quân đi tru diệt bọn sát nhân ấy và thiêu huỷ
thành phố của chúng.8 Rồi nhà vua bảo đầy
tớ: “Tiệc cưới đă sẵn sàng rồi, mà những
kẻ đă được mời lại không xứng
đáng.9 Vậy các ngươi đi ra các ngă
đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc
cưới.”10 Đầy tớ liền đi ra
các nẻo đường, gặp ai, bất luận xấu
tốt, cũng tập hợp cả lại, nên pḥng tiệc
cưới đă đầy thực khách.11 “Bấy
giờ nhà vua tiến vào quan sát khách dự tiệc, thấy
ở đó có một người không mặc y phục lễ
cưới,12 mới hỏi người ấy:
“Này bạn, làm sao bạn vào đây mà lại không có y phục
lễ cưới? ” Người ấy câm miệng không nói
được ǵ.13 Nhà vua liền bảo những
người phục dịch: “Trói chân tay nó lại, quăng
nó ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người
ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng!14 V́ kẻ
được gọi th́ nhiều, mà người
được chọn th́ ít.”
15 Bấy giờ
những người Pha-ri-sêu đi bàn bạc với nhau,
t́m cách làm cho Đức Giê-su phải lỡ lời mà mắc
bẫy.
16 Họ sai
các môn đệ của họ cùng đi với những
người phe Hê-rô-đê, đến nói với Đức
Giê-su rằng: “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là
người chân thật và cứ sự thật mà dạy
đường lối của Thiên Chúa. Thầy cũng chẳng
vị nể ai, v́ Thầy không cứ bề ngoài mà đánh
giá người ta.17 Vậy xin Thầy cho biết ư
kiến: có được phép nộp thuế cho Xê-da hay
không? ”
18 Nhưng
Đức Giê-su biết họ có ác ư, nên Người nói: “Tại
sao các người lại thử tôi, hỡi những kẻ
giả h́nh!19 Cho tôi xem đồng tiền nộp
thuế! ” Họ liền đưa cho Người một
quan tiền.20 Người hỏi họ: “H́nh và
danh hiệu này là của ai đây? “21 Họ đáp:
“Của Xê-da.” Bấy giờ, Người bảo họ:
“Thế th́ của Xê-da, trả về Xê-da; của Thiên Chúa,
trả về Thiên Chúa.”22 Nghe vậy, họ ngạc
nhiên và để Người lại đó mà đi.
23 Hôm đó, có
những người thuộc nhóm Xa-đốc, đến
gặp Đức Giê-su. Nhóm này chủ trương không có sự
sống lại. Họ hỏi Người:24
“Thưa Thầy, ông Mô-sê có nói: Nếu ai chết mà không có
con, th́ anh hay em của người ấy phải cưới
lấy người vợ goá, để sinh con nối ḍng
cho anh hay em ḿnh.25 Mà, trong chúng tôi, nhà kia có bảy anh
em trai. Người anh cả lấy vợ, rồi chết,
và v́ không có con nối ḍng, nên để vợ lại cho em.26
Người thứ hai, rồi người thứ ba, cho
đến hết bảy người, người nào
cũng vậy.27 Sau hết, người đàn bà ấy
cũng chết.28 Vậy, trong ngày sống lại,
bà ấy sẽ là vợ ai trong số bảy người,
v́ tất cả đều đă lấy bà?”29 Đức
Giê-su trả lời họ: “Các ông lầm, v́ không biết
Kinh Thánh, cũng chẳng biết quyền năng Thiên Chúa.30
Quả thế, trong ngày sống lại, người ta chẳng
lấy vợ lấy chồng, nhưng sẽ giống
như các thiên thần trên trời.31 C̣n về vấn
đề kẻ chết sống lại, th́ các ông không
đọc lời Thiên Chúa đă phán cùng các ông sao?32
Người phán: Ta là Thiên Chúa của Áp-ra-ham, Thiên Chúa của
I-xa-ác và Thiên Chúa của Gia-cóp. Người không phải là
Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là của kẻ sống.”33
Dân chúng kinh ngạc khi nghe lời Người dạy.
34 Khi nghe tin
Đức Giê-su đă làm cho nhóm Xa-đốc phải câm miệng,
th́ những người Pha-ri-sêu họp nhau lại. –35
Rồi một người thông luật trong nhóm hỏi
Đức Giê-su để thử Người rằng:36
“Thưa Thầy, trong sách Luật Mô-sê, điều răn
nào là điều răn trọng nhất? “37 Đức
Giê-su đáp: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa,
Thiên Chúa của ngươi, hết ḷng, hết linh hồn
và hết trí khôn ngươi.38 Đó là điều
răn quan trọng nhất và điều răn thứ nhất.39
C̣n điều răn thứ hai, cũng giống điều
răn ấy, là: ngươi phải yêu người thân cận
như chính ḿnh.40 Tất cả Luật Mô-sê và các
sách ngôn sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều
răn ấy.”
41 Những
người Pha-ri-sêu đang tụ tập th́ Đức
Giê-su hỏi họ42 rằng: “Các ông nghĩ sao về
Đấng Ki-tô? Người là con của ai? ” Họ
thưa: “Con của vua Đa-vít.”43 Người hỏi:
“Vậy tại sao vua Đa-vít, được Thần Khí
soi sáng, lại gọi Người là Chúa Thượng, khi
nói rằng:44 Đức Chúa phán cùng Chúa Thượng
tôi: bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị, để rồi
bao địch thù, Cha sẽ đặt dưới chân Con?
45 “Vậy nếu
vua Đa-vít gọi Đấng Ki-tô là Chúa Thượng, th́
làm sao Đấng Ki-tô lại là con vua ấy được?
“46 Không ai đáp lại Người được
một tiếng. Và từ ngày ấy, chẳng ai c̣n dám chất
vấn Người nữa.
23. 1 Bấy giờ,
Đức Giê-su nói với dân chúng và các môn đệ Người
rằng:2 “Các kinh sư và các người Pha-ri-sêu ngồi
trên toà ông Mô-sê mà giảng dạy.3 Vậy, tất cả
những ǵ họ nói, anh em hăy làm, hăy giữ, c̣n những việc
họ làm, th́ đừng có làm theo, v́ họ nói mà không làm.4
Họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người
ta, nhưng chính họ th́ lại không buồn động
ngón tay vào.5 Họ làm mọi việc cốt để
cho thiên hạ thấy. Quả vậy, họ đeo những
hộp kinh thật lớn, mang những tua áo thật dài.6
Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm
hàng ghế đầu trong hội đường,7
ưa được người ta chào hỏi ở những
nơi công cộng và được thiên hạ gọi là
“ráp-bi”.8 “Phần anh em, th́ đừng để ai
gọi ḿnh là “ráp-bi”, v́ anh em chỉ có một Thầy; c̣n tất
cả anh em đều là anh em với nhau.9 Anh em
cũng đừng gọi ai dưới đất này là
cha của anh em, v́ anh em chỉ có một Cha là Cha trên trời.10
Anh em cũng đừng để ai gọi ḿnh là người
lănh đạo, v́ anh em chỉ có một vị lănh đạo,
là Đức Ki-tô.11 Trong anh em, người làm lớn
hơn cả, phải làm người phục vụ anh em.12
Ai tôn ḿnh lên, sẽ bị hạ xuống; c̣n ai hạ ḿnh
xuống, sẽ được tôn lên.
13 “Khốn cho
các người, hỡi các kinh sư và người Pha-ri-sêu
giả h́nh! Các người khoá cửa Nước Trời
không cho thiên hạ vào! Các người đă không vào, mà những
kẻ muốn vào, các người cũng không để họ
vào. (14 Khốn cho các người, hỡi các kinh
sư và người Pha-ri-sêu giả h́nh! Các người nuốt
hết tài sản của các bà goá, lại c̣n làm bộ đọc
kinh cầu nguyện lâu giờ, cho nên các người sẽ
bị kết án nghiêm khắc hơn).
15 “Khốn cho
các người, hỡi các kinh sư và người Pha-ri-sêu
giả h́nh! Các người rảo khắp biển cả
đất liền để rủ cho được một
người theo đạo; nhưng khi họ theo rồi,
các người lại làm cho họ đáng xuống hoả
ngục gấp đôi các người.
16 “Khốn cho
các người, những kẻ dẫn đường mù
quáng! Các người bảo: “Ai chỉ Đền Thờ
mà thề, th́ có thề cũng như không; c̣n ai chỉ vàng
trong Đền Thờ mà thề, th́ bị ràng buộc.”17
Đồ ngu si mù quáng! Thế th́ vàng hay Đền Thờ
là nơi làm cho vàng nên của thánh, cái nào trọng hơn?18
Các người c̣n nói: “Ai chỉ bàn thờ mà thề, th́ có
thề cũng như không; nhưng ai chỉ lễ vật
trên bàn thờ mà thề, th́ bị ràng buộc.”19
Đồ mù quáng! Thế th́ lễ vật hay bàn thờ là
nơi làm cho lễ vật nên của thánh, cái nào trọng
hơn?20 Vậy ai chỉ bàn thờ mà thề, là chỉ
bàn thờ và mọi sự trên bàn thờ mà thề.21
Và ai chỉ Đền Thờ mà thề, là chỉ Đền
Thờ và Đấng ngự ở đó mà thề.22
Và ai chỉ trời mà thề, là chỉ ngai Thiên Chúa và cả
Thiên Chúa ngự trên đó mà thề.
23 “Khốn cho
các người, hỡi các kinh sư và người Pha-ri-sêu
giả h́nh! Các người nộp thuế thập phân về
bạc hà, th́ là, rau húng, mà bỏ những điều quan trọng
nhất trong Lề Luật là công lư, ḷng nhân và thành tín. Các
điều này vẫn cứ phải làm, mà các điều
kia th́ không được bỏ.24 Quân dẫn
đường mù quáng! Các người lọc con muỗi,
nhưng lại nuốt con lạc đà.
25 “Khốn cho
các người, hỡi các kinh sư và người Pha-ri-sêu
giả h́nh! Các người rửa sạch bên ngoài chén
đĩa, nhưng bên trong th́ đầy những chuyện
cướp bóc và ăn chơi vô độ.26 Hỡi
người Pha-ri-sêu mù quáng kia, hăy rửa bên trong chén
đĩa cho sạch trước đă, để bên ngoài
cũng được sạch.
27 “Khốn cho
các người, hỡi các kinh sư và người Pha-ri-sêu
giả h́nh! Các người giống như mồ mả tô
vôi, bên ngoài có vẻ đẹp, nhưng bên trong th́ đầy
xương người chết và đủ mọi thứ
ô uế.28 Các người cũng vậy, bên ngoài
th́ có vẻ công chính trước mặt thiên hạ,
nhưng bên trong toàn là giả h́nh và gian ác!
29 “Khốn cho
các người, hỡi các kinh sư và người Pha-ri-sêu
giả h́nh! Các người xây mồ cho các ngôn sứ và tô mả
cho những người công chính.30 Các người
nói: “Nếu như chúng ta sống vào thời của tổ
tiên, hẳn chúng ta đă không thông đồng với các ngài
mà đổ máu các ngôn sứ.”31 Như vậy, các
người tự làm chứng rằng các người
đúng là con cháu của những kẻ đă giết các
ngôn sứ.32 Th́ các người đổ thêm cho
đầy đấu tội của tổ tiên các người
đi!
33 “Đồ
măng xà, ṇi rắn độc kia! Các người trốn
đâu cho khỏi h́nh phạt hoả ngục?34 V́
thế, này tôi sai ngôn sứ, hiền nhân và kinh sư đến
cùng các người: các người sẽ giết và
đóng đinh người này vào thập giá, đánh đ̣n
người kia trong hội đường và lùng bắt họ
từ thành này đến thành khác.35 Như vậy,
máu của tất cả những người công chính
đă đổ xuống đất, th́ cũng đổ
xuống đầu các người, từ máu ông A-ben,
người công chính, đến máu ông Da-ca-ri-a, con ông
Be-réc-gia, mà các người đă giết giữa đền
thánh và bàn thờ.36 Tôi bảo thật các người:
tất cả những tội ấy sẽ đổ xuống
đầu thế hệ này.
37 “Giê-ru-sa-lem,
Giê-ru-sa-lem! Ngươi giết các ngôn sứ và ném đá những
kẻ được sai đến cùng ngươi! Đă
bao lần Ta muốn tập hợp con cái ngươi lại,
như gà mẹ tập hợp gà con dưới cánh, mà các
ngươi không chịu.38 Th́ này, nhà các ngươi
sẽ bị bỏ hoang mặc cho các ngươi.39
Thật vậy, Ta nói cho các ngươi hay, từ nay các
ngươi sẽ không c̣n thấy Ta nữa, cho đến
khi các ngươi nói: Chúc tụng Đấng ngự đến
nhân danh Đức Chúa!”
24. 1 Khi Đức Giê-su từ trong Đền
Thờ đi ra, th́ các môn đệ của Người lại
gần chỉ cho Người xem công tŕnh kiến trúc Đền
Thờ.2 Nhưng Người nói: “Anh em nh́n thấy
tất cả những cái đó, phải không? Thầy bảo
thật anh em: tại đây, sẽ không c̣n tảng đá
nào trên tảng đá nào; tất cả đều sẽ bị
phá đổ.”3 Sau đó, lúc Người ngồi
trên núi Ô-liu, các môn đệ tới gặp riêng Người
và thưa: “Xin Thầy nói cho chúng con biết khi nào những
sự việc ấy xảy ra, và cứ điềm nào mà
biết ngày Thầy quang lâm và ngày tận thế? ”
4 Đức Giê-su
đáp: “Anh em hăy coi chừng, đừng để ai lừa
gạt anh em,5 v́ sẽ có nhiều kẻ mạo
danh Thầy đến nói rằng: “Chính Ta đây là Đấng
Ki-tô”, và họ sẽ lừa gạt được nhiều
người.6 Anh em sẽ nghe có giặc giă và tin
đồn giặc giă; coi chừng, đừng khiếp sợ,
v́ những việc đó phải xảy ra, nhưng chưa
phải là tận cùng.7 Quả thế, dân này sẽ
nổi dậy chống dân kia, nước này chống
nước nọ. Sẽ có những cơn đói kém, và những
trận động đất ở nhiều nơi.8
Nhưng tất cả những sự việc ấy chỉ
là khởi đầu các cơn đau đớn.
9 “Bấy giờ,
người ta sẽ nộp anh em, khiến anh em phải khốn
quẫn, và người ta sẽ giết anh em; anh em sẽ
bị mọi dân tộc thù ghét v́ danh Thầy.10 Bấy
giờ sẽ có nhiều người vấp ngă. Người
ta sẽ nộp nhau và thù ghét nhau.11 Sẽ có nhiều
ngôn sứ giả xuất hiện và lừa gạt
được nhiều người.12 V́ tội ác
gia tăng, nên ḷng yêu mến của nhiều người sẽ
nguội đi.13 Nhưng kẻ nào bền chí đến
cùng, kẻ ấy sẽ được cứu thoát.
14 “Tin Mừng này về
Vương Quốc sẽ được loan báo trên khắp
thế giới, để làm chứng cho mọi dân tộc
được biết. Và bấy giờ sẽ là tận
cùng.”
15 “Vậy, khi anh em thấy đặt
trong nơi thánh Đồ Ghê Tởm Khốc Hại mà ngôn sứ
Đa-ni-en đă nói đến người đọc hăy lo
mà hiểu!16 th́ bấy giờ ai ở miền
Giu-đê, hăy trốn lên núi,17 ai ở trên sân thượng
th́ đừng xuống lấy đồ đạc trong
nhà,18 ai ở ngoài đồng, đừng trở lại
phía sau lấy áo choàng của ḿnh.19 Khốn cho những
người mang thai và những người đang cho con bú
trong những ngày đó!20 Anh em hăy cầu xin cho khỏi
phải chạy trốn vào mùa đông hay ngày sa-bát.21
V́ khi ấy sẽ có cơn gian nan khốn khổ đến
mức từ thuở khai thiên lập địa cho đến
bây giờ chưa khi nào xảy ra, và sẽ không bao giờ xảy
ra như vậy nữa.22 ếu những ngày ấy
không được rút ngắn lại, th́ không ai được
cứu thoát; nhưng, v́ những người được
tuyển chọn, các ngày ấy sẽ được rút ngắn
23 “Bấy giờ, nếu có ai bảo
anh em: “Này, Đấng Ki-tô ở đây” hoặc “ở
đó”, th́ anh em đừng tin.24 Thật vậy, sẽ
có những Ki-tô giả và ngôn sứ giả xuất hiện,
đưa ra những dấu lạ lớn lao và những
điềm thiêng, đến nỗi chúng lừa gạt cả
những người đă được tuyển chọn,
nếu có thể.25 Thầy báo trước cho anh em
đấy!
26 “Vậy, nếu người ta bảo
anh em: “Này, Người ở trong hoang địa”, anh em chớ
ra đó; “Ḱa, Người ở trong pḥng kín”, anh em cũng
đừng tin.27 V́, như chớp loé ra từ
phương đông và chiếu sáng đến phương
tây thế nào, th́ cuộc quang lâm của Con Người
cũng sẽ như vậy.28 Xác chết nằm
đâu, diều hâu tụ đó.
29 “Ngay sau những ngày gian nan ấy, th́
mặt trời sẽ ra tối tăm, mặt trăng không
c̣n chiếu sáng, các ngôi sao từ trời sa xuống và các
quyền lực trên trời bị lay chuyển.30 Bấy
giờ, dấu hiệu của Con Người sẽ xuất
hiện trên trời; bấy giờ mọi chi tộc trên mặt
đất sẽ đấm ngực và sẽ thấy Con
Người rất uy nghi vinh hiển ngự giá mây trời
mà đến.31 Người sẽ sai các thiên sứ
của Người thổi loa vang dậy, tập hợp
những kẻ được Người tuyển chọn
từ bốn phương, từ chân trời này đến
chân trời kia.
32 “Anh em cứ lấy thí dụ cây vả
mà học hỏi. Khi
cành nó xanh tươi và đâm chồi nảy lộc, th́ anh
em biết là mùa hè đă đến gần.33
Cũng vậy, khi thấy tất cả những điều
đó, anh em hăy biết là Con Người đă đến gần,
ở ngay ngoài cửa rồi.34 Thầy bảo thật
anh em: thế hệ này sẽ chẳng qua đi, trước
khi mọi điều ấy xảy ra.35 Trời
đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy
nói sẽ chẳng qua đâu.36 C̣n về ngày và giờ
đó th́ không ai biết được, ngay cả các thiên sứ
trên trời hay cả người Con cũng không; chỉ một
ḿnh Chúa Cha biết mà thôi.
37 “Quả thế, thời ông Nô-ê thế
nào, th́ ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy.38
V́ trong những ngày trước nạn hồng thuỷ,
thiên hạ vẫn ăn uống, cưới vợ lấy
chồng, măi cho đến ngày ông Nô-ê vào tàu.39 Họ
không hay biết ǵ, cho đến khi nạn hồng thủy
ập tới cuốn đi hết thảy. Ngày Con Người
quang lâm cũng sẽ như vậy.40 Bấy giờ,
hai người đàn ông đang làm ruộng, th́ một
người được đem đi, một người
bị bỏ lại;41 hai người đàn bà
đang kéo cối xay, th́ một người được
đem đi, một người bị bỏ lại.
42 “Vậy anh em hăy canh thức, v́ anh em
không biết ngày nào Chúa của anh em đến.43
Anh em hăy biết điều này: nếu chủ nhà biết
vào canh nào kẻ trộm sẽ đến, hẳn ông đă
thức, không để nó khoét vách nhà ḿnh đâu.44
Cho nên anh em cũng vậy, anh em hăy sẵn sàng, v́ chính giờ
phút anh em không ngờ, th́ Con Người sẽ đến.
45 “Vậy th́ ai là người đầy
tớ trung tín và khôn ngoan mà ông chủ đă đặt lên
coi sóc gia nhân, để cấp phát lương thực cho họ
đúng giờ đúng lúc?46 Phúc cho đầy tớ
ấy nếu chủ về mà thấy anh ta đang làm
như vậy.47 Thầy bảo thật anh em, ông sẽ
đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài sản của
ḿnh.48 Nhưng nếu tên đầy tớ xấu
xa ấy nghĩ bụng: “C̣n lâu chủ ta mới về”,49
thế rồi hắn bắt đầu đánh đập
các đồng bạn, và chè chén với những bọn say
sưa,50 chủ của tên đầy tớ ấy
sẽ đến vào ngày hắn không chờ, vào giờ hắn
không biết,51 và ông sẽ loại hắn ra, bắt
chung số phận với những tên giả h́nh: ở
đó, người ta sẽ phải khóc lóc nghiến
răng.”
25. 1
“Bấy giờ, Nước Trời sẽ giống như
chuyện mười trinh nữ cầm đèn ra đón chú
rể.2 Trong mười cô đó, th́ có năm cô dại
và năm cô khôn.3 Quả vậy, các cô dại mang
đèn mà không mang dầu theo.4 C̣n những cô khôn th́
vừa mang đèn vừa mang chai dầu theo.5 V́ chú
rể đến chậm, nên các cô thiếp đi, rồi ngủ
cả.6 Nửa đêm, có tiếng la lên: “Chú rể
kia rồi, ra đón đi! “7 Bấy giờ tất
cả các trinh nữ ấy đều thức dậy, và sửa
soạn đèn.8 Các cô dại nói với các cô khôn rằng:
“Xin các chị cho chúng em chút dầu, v́ đèn của chúng em
tắt mất rồi! “9 Các cô khôn đáp: “Sợ
không đủ cho chúng em và cho các chị đâu, các chị
ra hàng mà mua lấy th́ hơn.”10 Đang lúc các cô
đi mua, th́ chú rể tới, và những cô đă sẵn
sàng được đi theo chú rể
vào dự tiệc cưới. Rồi người ta
đóng cửa lại.11 Sau cùng, mấy trinh nữ kia cũng đến gọi: “Thưa Ngài,
thưa Ngài! mở cửa cho chúng tôi với!
“12 Nhưng Người đáp: “Tôi bảo thật
các cô, tôi không biết các cô là ai cả! “13
Vậy anh em hăy canh thức, v́ anh em không biết ngày nào, giờ
nào.
14 “Quả thế, cũng như có
người kia sắp đi xa, liền gọi đầy
tớ đến mà giao phó của cải ḿnh cho họ.15
Ông cho người này năm yến, người kia hai yến,
người khác nữa một yến, tuỳ khả
năng riêng mỗi người. Rồi ông ra
đi. Lập tức,16 người đă lănh
năm yến lấy số tiền ấy đi làm ăn
buôn bán, và gây lời được năm yến khác.17
Cũng vậy, người đă lănh hai yến gây lời
được hai yến khác.18 C̣n người
đă lănh một yến th́ đi đào lỗ chôn giấu
số bạc của chủ.19 Sau một thời
gian lâu dài, ông chủ đến tính sổ với các đầy
tớ và thanh toán sổ sách với họ.20 Người
đă lănh năm yến tiến lại gần, đưa
năm yến khác, và nói: “Thưa ông chủ, ông đă giao cho
tôi năm yến, tôi đă gây lời được năm
yến khác đây.”21 Ông chủ nói với người
ấy: “Khá lắm! hỡi đầy tớ
tài giỏi và trung thành! Được giao ít
mà anh đă trung thành, th́ tôi sẽ giao nhiều cho anh.
Hăy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh! “22
Người đă lănh hai yến cũng tiến lại gần
và nói: “Thưa ông chủ, ông đă giao cho tôi hai yến, tôi
đă gây lời được hai yến khác đây.”23
Ông chủ nói với người ấy: “Khá lắm! hỡi đầy tớ tài giỏi và trung
thành! Được giao ít mà anh đă trung
thành, th́ tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hăy vào mà hưởng
niềm vui của chủ anh! “24 Rồi người
đă lănh một yến cũng tiến lại gần và
nói: “Thưa ông chủ, tôi biết ông là người hà khắc,
gặt chỗ không gieo, thu nơi không văi.25 V́ thế,
tôi đâm sợ, mới đem chôn giấu yến bạc của
ông dưới đất. Của ông đây, ông cầm lấy!
“26 Ông chủ đáp: “Hỡi đầy tớ tồi
tệ và biếng nhác! Anh đă biết tôi gặt chỗ
không gieo, thu nơi không văi,27 th́ đáng lư anh phải
gởi số bạc của tôi vào ngân hàng, để khi tôi
đến, tôi thu được cả vốn lẫn lời
chứ!28 Vậy các ngươi hăy lấy yến bạc
khỏi tay nó mà đưa cho người đă có mười
yến.29 V́ phàm ai đă có, th́ được cho
thêm và sẽ có dư thừa; c̣n ai không có, th́ ngay cái đang
có, cũng sẽ bị lấy đi.30 C̣n tên đầy
tớ vô dụng kia, hăy quăng nó ra chỗ tối tăm
bên ngoài: ở đó, sẽ phải khóc lóc nghiến
răng.”
31 “Khi Con Người đến trong
vinh quang của Người, có tất cả các thiên sứ
theo hầu, bấy giờ Người sẽ ngự lên
ngai vinh hiển của Người.32 Các dân thiên hạ
sẽ được tập hợp trước mặt
Người, và Người sẽ tách biệt họ với
nhau, như mục tử tách biệt chiên với dê.33
Người sẽ cho chiên đứng bên phải Người,
c̣n dê ở bên trái.34 Bấy giờ Đức Vua sẽ
phán cùng những người ở bên phải rằng: “Nào
những kẻ Cha Ta chúc phúc, hăy đến thừa hưởng
Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ
thuở tạo thiên lập địa.35 V́ xưa
Ta đói, các ngươi đă cho ăn; Ta khát, các
ngươi đă cho uống; Ta là khách lạ, các
ngươi đă tiếp rước;36 Ta trần
truồng, các ngươi đă cho mặc; Ta đau yếu,
các ngươi đă thăm viếng; Ta ngồi tù, các
ngươi đến hỏi han.”37 Bấy giờ
những người công chính sẽ thưa rằng: “Lạy
Chúa, có bao giờ chúng con đă thấy Chúa đói mà cho
ăn, khát mà cho uống;38 có bao
giờ đă thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước;
hoặc trần truồng mà cho mặc?39 Có bao giờ
chúng con đă thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù,
mà đến hỏi han đâu? “40 Đức Vua sẽ
đáp lại rằng: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi
lần các ngươi làm như thế cho một trong những
anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi
đă làm cho chính Ta vậy.”41 Rồi Đức Vua
sẽ phán cùng những người ở bên trái rằng:
“Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt
Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho
tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó.42 V́
xưa Ta đói, các ngươi đă không cho ăn; Ta khát,
các ngươi đă không cho uống;43 Ta là khách lạ,
các ngươi đă không tiếp rước; Ta trần truồng,
các ngươi đă không cho mặc; Ta đau yếu và ngồi
tù, các ngươi đă chẳng thăm viếng.”44
Bấy giờ những người ấy cũng sẽ
thưa rằng: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đă thấy
Chúa đói, khát, hoặc là khách lạ, hoặc trần truồng,
đau yếu hay ngồi tù, mà không phục vụ Chúa
đâu? “45 Bấy giờ Người sẽ đáp
lại họ rằng: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi
lần các ngươi không làm như thế cho một trong
những người bé nhỏ nhất đây, là các
ngươi đă không làm cho chính Ta vậy.”46
Thế là họ ra đi để chịu cực h́nh muôn
kiếp, c̣n những người công chính ra đi để
hưởng sự sống muôn đời.”
26. 1
Khi Đức Giê-su giảng dạy tất cả những
điều ấy xong, Người bảo các môn đệ
của Người rằng:2
“Anh em biết c̣n hai ngày nữa là đến lễ Vượt
Qua, và Con Người sắp bị nộp để chịu
đóng đinh vào thập giá.”3 Lúc ấy, các thượng
tế và kỳ mục trong dân nhóm họp tại dinh của
vị thượng tế tên là Cai-pha,4 và cùng nhau
quyết định dùng mưu bắt Đức Giê-su và giết
đi.5 Nhưng họ lại nói: “Không nên làm vào
chính ngày lễ, kẻo gây náo động trong dân.”
6 Đức Giê-su đang ở làng Bê-ta-ni-a tại nhà
ông Si-mon Cùi,7 th́ có một người
phụ nữ đến gần Người, mang theo một
b́nh bạch ngọc, đựng một thứ dầu
thơm đắt giá. Cô đổ dầu thơm trên đầu
Người, lúc Người đang dùng bữa.8 Thấy
vậy, các môn đệ lấy làm bực tức nói: “Sao lại
phí của như thế?9 Dầu
đó có thể bán được nhiều tiền mà cho
người nghèo.”10 Biết thế, Đức
Giê-su bảo các ông: “Sao lại muốn gây chuyện với
người phụ nữ này? Quả thật, cô ấy vừa
làm cho Thầy một việc nghĩa.11 Người
nghèo th́ lúc nào anh em cũng có với anh em; c̣n Thầy, th́
không phải lúc nào anh em cũng có đâu!12
Cô ấy đổ dầu thơm trên ḿnh Thầy là hướng
về ngày mai táng Thầy.13 Thầy bảo thật
anh em: Tin Mừng này được loan báo bất cứ
nơi nào trong khắp thiên hạ, th́ người ta cũng
sẽ kể lại việc cô vừa làm mà nhớ tới
cô.”
14 Bấy giờ, một người
trong Nhóm Mười Hai tên là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, đi gặp
các thượng tế15 mà nói: “Tôi nộp ông ấy
cho quư vị, th́ quư vị muốn cho tôi bao nhiêu.” Họ quyết định cho hắn ba
mươi đồng bạc.16 Từ lúc đó, hắn
cố t́m dịp thuận tiện để nộp Đức
Giê-su.
17 Ngày thứ nhất trong tuần bánh
không men, các môn đệ đến thưa với Đức
Giê-su: “Thầy muốn chúng con dọn cho Thầy ăn lễ
Vượt Qua ở đâu? “18 Người bảo:
“Các anh đi vào thành, đến nhà một người kia và nói với ông ấy: “Thầy nhắn:
thời của Thầy đă gần tới, Thầy sẽ
đến nhà ông để ăn mừng lễ Vượt
Qua với các môn đệ của Thầy.”19
Các môn đệ làm y như Đức Giê-su đă truyền,
và dọn tiệc Vượt Qua.
20 Chiều đến, Đức Giê-su
vào bàn tiệc với mười hai môn đệ.21
Đang bữa ăn, Người nói: “Thầy bảo thật
anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy.”22
Các môn đệ buồn rầu quá sức, lần lượt
hỏi Người: “Thưa Ngài, chẳng lẽ con sao? “23
Người đáp: “Kẻ giơ tay chấm
chung một đĩa với Thầy, đó là kẻ nộp
Thầy.24 Đă hẳn Con Người ra đi theo
như lời đă chép về Người, nhưng khốn
cho kẻ nào nộp Con Người: thà nó đừng sinh ra
th́ hơn! “25 Giu-đa, kẻ nộp Người
cũng hỏi: “Ráp-bi, chẳng lẽ con sao? ”
Người trả lời: “Chính anh nói đó!
”
26 Cũng trong bữa ăn, Đức
Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, rồi bẻ
ra, trao cho môn đệ và nói: “Anh em cầm lấy mà ăn,
đây là ḿnh Thầy.”27 Rồi Người cầm
lấy chén, dâng lời tạ ơn, trao cho môn đệ và
nói: “Tất cả anh em hăy uống chén này,28
v́ đây là máu Thầy, máu Giao Ước, đổ ra cho
muôn người được tha tội.29 Thầy
bảo cho anh em biết: từ nay, Thầy không c̣n uống
thứ sản phẩm này của cây nho, cho đến ngày
Thầy cùng anh em uống thứ rượu mới trong
Nước của Cha Thầy.”
30 Hát thánh vịnh xong, Đức Giê-su và
các môn đệ ra núi Ô-liu.31 Bấy giờ Đức
Giê-su nói với các ông: “Đêm nay tất cả anh em sẽ
vấp ngă v́ Thầy. V́ có lời đă chép: Ta sẽ
đánh người chăn chiên, và đàn chiên sẽ tan tác.32
Nhưng sau khi trỗi dậy, Thầy sẽ đến
Ga-li-lê trước anh em.”33 Ông Phê-rô liền
thưa: “Dầu tất cả có vấp ngă v́ Thầy đi
nữa, th́ con đây cũng chẳng bao giờ vấp ngă.”34
Đức Giê-su bảo ông: “Thầy bảo thật anh: nội
đêm nay, gà chưa kịp gáy, th́ anh đă chối Thầy
ba lần.”35 Ông Phê-rô lại nói: “Dầu có phải
chết với Thầy, con cũng không chối Thầy.” Tất cả các môn đệ cũng đều
nói như vậy.
36 Bấy giờ Đức Giê-su đi
cùng với các ông đến một thửa đất gọi
là Ghết-sê-ma-ni.
Người nói với các môn đệ: “Anh em ngồi lại
đây, Thầy đến đàng kia cầu nguyện.”37
Rồi Người đưa ông Phê-rô và hai người con
ông Dê-bê-đê đi theo. Người bắt
đầu cảm thấy buồn rầu xao xuyến.38
Bấy giờ Người nói với các ông: “Tâm hồn Thầy
buồn đến chết được. Anh
em ở lại đây mà canh thức với Thầy.”39
Người đi xa hơn một chút, sấp mặt xuống,
cầu nguyện rằng: “Lạy Cha, nếu có thể
được, xin cho con khỏi phải uống chén này.
Tuy vậy, xin đừng theo ư con, mà xin
theo ư Cha.”40 Rồi Người đến chỗ
các môn đệ, thấy các ông đang ngủ, liền nói với
ông Phê-rô: “Thế ra anh em không thể canh thức nổi với
Thầy một giờ sao?41 Anh
em hăy canh thức và cầu nguyện, để khỏi lâm
vào cơn cám dỗ. V́ tinh thần th́ hăng say, nhưng thể
xác lại yếu hèn.”42 Người lại đi cầu
nguyện lần thứ hai và nói: “Lạy Cha, nếu con cứ
phải uống chén này mà không sao tránh khỏi, th́ xin vâng ư
Cha.”43 Rồi Người lại đến, thấy
các môn đệ vẫn đang ngủ, v́ mắt họ nặng
trĩu.44 Người để mặc các ông mà
đi cầu nguyện lần thứ ba, nói lại cũng
một lời đó.45 Bấy giờ Người
đến chỗ các môn đệ và nói với các ông: “Lúc
này mà c̣n ngủ, c̣n nghỉ sao? Này, đến giờ Con
Người bị nộp vào tay những
kẻ tội lỗi.46 Đứng dậy, ta
đi nào! Ḱa kẻ nộp Thầy đă tới! ”
47 Người c̣n đang nói, th́
Giu-đa, một người trong nhóm Mười Hai, đă
đến. Cùng đi với hắn, có cả một đám
người đông đảo mang gươm giáo gậy gộc.
Họ được các thượng tế và kỳ mục
trong dân sai đến.48 Kẻ nộp Người
đă cho họ một dấu hiệu, hắn dặn rằng:
“Tôi hôn ai th́ chính là người đó. Các anh bắt lấy!
“49 Ngay lúc đó, Giu-đa tiến lại gần
Đức Giê-su và nói: “Ráp-bi, xin chào Thầy! “, rồi hôn
Người.50 Đức Giê-su bảo hắn: “Này
bạn, bạn đến đây làm ǵ th́ cứ làm đi! ” Bấy giờ họ tiến đến,
tra tay bắt Đức Giê-su.51 Một trong những
kẻ theo Đức Giê-su liền vung tay tuốt
gươm ra, chém phải tên đầy tớ của
thượng tế, làm nó đứt tai.52 Đức
Giê-su bảo người ấy: “Hăy xỏ gươm vào vỏ,
v́ tất cả những ai cầm gươm sẽ chết
v́ gươm.53 Hay anh tưởng là Thầy không thể
kêu cứu với Cha Thầy sao? Người sẽ cấp
ngay cho Thầy hơn mười hai đạo binh thiên thần!54 Nhưng như thế, th́ lời
Kinh Thánh ứng nghiệm sao được? V́ theo đó, mọi sự phải xảy ra
như vậy.”55 Vào giờ ấy Đức Giê-su
nói với đám đông: “Tôi là một tên cướp sao mà
các ông đem gươm giáo gậy gộc đến bắt?
Ngày ngày tôi vẫn ngồi giảng dạy ở
Đền Thờ th́ các ông không bắt.56 Nhưng tất
cả sự việc này xảy ra là để ứng nghiệm
những lời chép trong Sách Các Ngôn Sứ.” Bấy giờ các môn đệ bỏ Người
mà chạy trốn hết.
57 Họ bắt Đức Giê-su, rồi
điệu đến thượng tế Cai-pha. Các kinh sư và kỳ mục đă tề
tựu sẵn đó.58 Ông Phê-rô theo
Người xa xa, đến tận dinh thượng tế.
Ông vào bên trong ngồi với bọn thuộc
hạ, xem kết cuộc ra sao.
59 C̣n các thượng tế và toàn thể
Thượng Hội Đồng th́ t́m chứng gian buộc
tội Đức Giê-su để lên án tử h́nh.60
Nhưng họ t́m không ra, mặc dầu có nhiều kẻ
đă đứng ra làm chứng gian. Sau cùng, có hai người
bước ra,61 khai rằng: “Tên
này đă nói: tôi có thể phá Đền Thờ Thiên Chúa, và nội
trong ba ngày, sẽ xây cất lại.”62 Bấy giờ
vị thượng tế đứng lên hỏi Đức
Giê-su: “Ông không nói lại được một lời sao? Mấy người này tố cáo ông ǵ đó? “63 Nhưng Đức Giê-su vẫn làm
thinh. Vị thượng tế nói với Người:
“Nhân danh Thiên Chúa hằng sống, tôi truyền cho ông phải
nói cho chúng tôi biết: ông có phải là Đấng Ki-tô Con
Thiên Chúa không? “64 Đức Giê-su trả lời:
“Chính ngài vừa nói. Hơn nữa, tôi nói cho các ông hay: từ
nay, các ông sẽ thấy Con Người ngự bên hữu
Đấng Toàn Năng và ngự giá mây trời mà đến.”65
Bấy giờ vị thượng tế liền xé áo ḿnh
ra và nói: “Hắn nói phạm thượng! Chúng
ta cần ǵ nhân chứng nữa? Đấy, quư vị
vừa nghe hắn nói phạm đến Thiên Chúa,66 quư vị nghĩ sao? ” Họ liền
đáp: “Hắn đáng chết! ”
67 Rồi họ khạc nhổ vào mặt
và đấm đánh Người. Có kẻ lại tát Người68
và nói: “Ông Ki-tô ơi, hăy nói tiên tri cho chúng tôi nghe đi: ai
đánh ông đó? ”
69 Lúc đó ông Phê-rô đang ngồi ngoài
sân. Một người
đầy tớ gái đến bên ông và nói: “Cả bác nữa,
bác cũng đă ở với ông Giê-su, người Ga-li-lê
đó chứ ǵ? “70 Ông liền chối trước
mặt mọi người mà nói: “Tôi không biết cô nói ǵ! “71
Ông đi ra đến cổng, th́ một người tớ
gái khác thấy ông, liền nói với những người ở
đó: “Bác này cũng đă ở với ông Giê-su người
Na-da-rét đấy.”72 Nhưng ông Phê-rô lại thề
mà chối: “Tôi không biết người ấy.”73 Một
lát sau, những người đứng đó xích lại gần
ông Phê-rô mà nói: “Đúng là bác cũng thuộc bọn họ. Cứ nghe giọng nói của bác là biết ngay.”74
Bấy giờ ông Phê-rô liền thề độc mà quả
quyết rằng: “Tôi thề là không biết người ấy.”
Ngay lúc đó, có tiếng gà gáy.75 Ông Phê-rô sực nhớ
lời Đức Giê-su đă nói: “Gà chưa kịp gáy th́
anh đă chối Thầy ba lần.” Ông ra
ngoài, khóc lóc thảm thiết.
27. 1
Trời vừa sáng, tất cả các thượng tế và
kỳ mục trong dân cùng nhau bàn kế hại Đức
Giê-su, để xử tử Người.2 Sau
đó, họ cho trói Người lại và giải đi nộp
cho tổng trấn Phi-la-tô.
3 Bấy giờ, Giu-đa, kẻ đă nộp Người,
thấy Người bị kết án th́
hối hận. Hắn đem ba mươi đồng bạc
trả lại cho các thượng tế và kỳ mục4
mà nói: “Tôi đă phạm tội nộp người vô tội,
khiến Người phải chết oan.” Nhưng họ
đáp: “Can ǵ đến chúng tôi. Mặc kệ anh! “5
Giu-đa ném số bạc vào Đền Thờ và ra đi
thắt cổ.6 Các thượng tế lượm
lấy số bạc ấy mà nói: “Không được phép
bỏ vào quỹ Đền Thờ, v́ đây là giá máu.”7
Sau khi bàn định với nhau, họ dùng tiền đó tậu
“Thửa Ruộng Ông Thợ Gốm” để làm nơi
chôn cất khách ngoại kiều.8 V́ vậy mà thửa
ruộng ấy gọi là “Ruộng Máu” cho đến ngày
nay.9 Thế là ứng nghiệm lời ngôn sứ
Giê-rê-mi-a: “Họ đă lượm lấy ba mươi
đồng bạc, tức là cái giá mà một số con cái
Ít-ra-en đă đặt khi đánh giá Người.10
Và họ lấy số bạc đó mà mua “Thửa Ruộng
Ông Thợ Gốm”, theo những điều Đức Chúa
đă truyền cho tôi.”
11 Đức Giê-su bị điệu ra
trước mặt tổng trấn; tổng trấn hỏi
Người: “Ông là vua dân Do-thái sao? ”
Đức Giê-su trả lời: “Chính ngài nói đó.”12
Nhưng khi các thượng tế và kỳ mục tố
Người, th́ Người không trả lời một tiếng.13
Bấy giờ ông Phi-la-tô hỏi Người: “Ông không nghe
bao nhiêu điều họ làm chứng chống lại ông
đó sao? “14 Nhưng Đức Giê-su
không trả lời ông về một điều nào, khiến
tổng trấn rất đỗi ngạc nhiên.
15 Vào mỗi dịp lễ lớn, tổng
trấn có lệ phóng thích cho dân chúng một người tù,
tuỳ ư họ muốn.16 Mà khi ấy có một
người tù khét tiếng, tên là Ba-ra-ba.17 Vậy
khi đám đông đă tụ họp lại, th́ tổng trấn
Phi-la-tô nói với họ: “Các ngươi muốn ta phóng thích
ai cho các ngươi đây? Ba-ra-ba hay Giê-su, cũng gọi
là Ki-tô? “18 Bởi ông thừa biết
chỉ v́ ghen tị mà họ nộp Người.
19 Lúc tổng trấn đang ngồi xử
án, th́ bà vợ sai người đến nói với ông: “Ông
đừng nhúng tay vào vụ xử người công chính
này, v́ hôm nay, tôi chiêm bao thấy ḿnh phải khổ nhiều
v́ ông ấy.”
20 Nhưng các thượng tế và kỳ
mục lại xúi đám đông đ̣i tha tên Ba-ra-ba mà giết
Đức Giê-su.21 Tổng trấn hỏi họ:
“Trong hai người này, các người muốn ta tha ai cho
các người? ” Họ thưa: “Ba-ra-ba!
“22 Tổng trấn Phi-la-tô nói tiếp: “Thế c̣n
ông Giê-su, cũng gọi là Ki-tô, ta sẽ làm ǵ đây? ” Mọi người đồng thanh:
“Đóng đinh nó vào thập giá! “23 Tổng trấn
lại nói: “Thế ông ấy đă làm điều ǵ gian ác? ” Họ càng la to: “Đóng đinh nó vào thập
giá! “24 Tổng trấn Phi-la-tô thấy đă chẳng
được ích ǵ mà c̣n thêm náo động, nên lấy
nước rửa tay trước mặt
đám đông mà nói: “Ta vô can trong vụ đổ máu người
này. Mặc các người liệu lấy! “25 Toàn
dân đáp lại: “Máu hắn cứ đổ xuống
đầu chúng tôi và con cháu chúng tôi! “26 Bấy giờ,
tổng trấn phóng thích tên Ba-ra-ba cho họ, c̣n Đức
Giê-su, th́ ông truyền đánh đ̣n, rồi trao cho họ
đóng đinh vào thập giá.
27 Bấy giờ lính của tổng trấn
đem Đức Giê-su vào trong dinh, và tập trung cả
cơ đội quanh Người.28 Chúng lột áo
Người ra, khoác cho Người một tấm áo choàng
đỏ,29 rồi kết một ṿng gai làm
vương miện đặt lên đầu Người,
và trao vào tay mặt Người một cây sậy. Chúng quỳ
gối trước mặt Người mà nhạo rằng:
“Vạn tuế Đức Vua dân Do-thái! “30 Rồi
chúng khạc nhổ vào Người và lấy cây sậy mà
đập vào đầu Người.31 Chế giễu
chán, chúng lột áo choàng ra, và cho Người mặc áo lại
như trước, rồi điệu Người đi
đóng đinh vào thập giá.
32 Đang đi ra, th́ chúng gặp một
người Ky-rê-nê, tên là Si-môn; chúng bắt ông vác thập
giá của Người.33 Khi đến nơi gọi
là Gôn-gô-tha, nghĩa là Đồi Sọ,34
chúng cho Người uống rượu pha mật đắng,
nhưng Người chỉ nếm một chút mà không chịu
uống.35 Đóng đinh Người vào thập
giá xong, chúng đem áo Người ra bắt thăm mà chia
nhau.36 Rồi chúng ngồi đó mà canh giữ
Người.
37 Phía trên đầu Người, chúng
đặt bản án xử tội viết
rằng: “Người này là Giê-su, vua dân Do-thái.”38 Cùng bị đóng đinh với Người,
có hai tên cướp, một tên bên phải, một tên bên
trái.
39 Kẻ qua người lại đều
nhục mạ Người, vừa lắc đầu40
vừa nói: “Mi là kẻ phá được Đền Thờ,
và nội trong ba ngày xây lại được, hăy cứu lấy
ḿnh đi! Nếu mi là Con Thiên Chúa, th́ xuống khỏi thập
giá xem nào! “41 Các thượng tế, kinh sư và kỳ
mục cũng chế giễu Người mà nói:42 “Hắn cứu được
thiên hạ, mà chẳng cứu nổi ḿnh. Hắn là Vua
Ít-ra-en! Hắn cứ xuống khỏi thập giá ngay bây giờ
đi, chúng ta tin hắn liền!43
Hắn cậy vào Thiên Chúa, th́ bây giờ Người cứu
hắn đi, nếu quả thật Người
thương hắn! V́ hắn đă nói: “Ta là Con Thiên Chúa! “44 Cả những tên cướp cùng bị
đóng đinh với Người cũng sỉ vả
Người như thế.
45 Từ giờ thứ sáu, bóng tối
bao phủ cả mặt đất, măi đến giờ
thứ chín.46 Vào giờ thứ chín, Đức
Giê-su kêu lớn tiếng: “Ê-li, Ê-li, lê-ma xa-bác-tha-ni”, nghĩa
là “Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ
rơi con? “47 Nghe vậy, một vài người
đứng đó liền nói: “Hắn ta gọi ông Ê-li-a! “48
Lập tức, một người trong bọn chạy
đi lấy miếng bọt biển, thấm đầy
giấm, buộc vào đầu cây sậy và đưa lên
cho Người uống.49 C̣n những người
khác lại bảo: “Khoan đă, để xem ông Ê-li-a có
đến cứu hắn không! “50
Đức Giê-su lại kêu một tiếng lớn, rồi
trút linh hồn.
51 Ngay lúc đó, bức màn trướng
trong Đền Thờ xé ra làm hai từ trên xuống dưới. Đất rung đá vỡ.52
Mồ mả bật tung, và xác của nhiều vị thánh
đă an nghỉ được trỗi dậy.53
Sau khi Chúa trỗi dậy, các ngài ra khỏi mồ, vào thành
thánh, và hiện ra với nhiều người.54 Thấy
động đất và các sự việc xảy ra, viên
đại đội trưởng và những người
cùng ông canh giữ Đức Giê-su đều rất đỗi
sợ hăi và nói: “Quả thật ông này là Con Thiên Chúa.”
55 Ở đó, cũng có nhiều người
phụ nữ đứng nh́n từ đàng xa. Các bà này đă theo Đức Giê-su từ
Ga-li-lê để giúp đỡ Người.56 Trong
số đó, có bà Ma-ri-a Mác-đa-la, bà Ma-ri-a mẹ các ông
Gia-cô-bê và Giô-xếp, và bà mẹ các con ông Dê-bê-đê.
57 Chiều đến,
có một người giàu sang tới. Ông này là người
thành A-ri-ma-thê, tên là Giô-xếp, và cũng là môn đệ
Đức Giê-su.58 Ông đến gặp ông Phi-la-tô
để xin thi hài Đức Giê-su. Bấy giờ tổng
trấn Phi-la-tô ra lệnh trao trả thi hài cho ông.59
Khi đă nhận thi hài, ông Giô-xếp lấy tấm vải
gai sạch mà liệm,60 và đặt vào ngôi mộ
mới, đă đục sẵn trong núi đá, dành cho ông.
Ông lăn tảng đá to lấp cửa mồ, rồi ra về.61
C̣n bà Ma-ri-a Mác-đa-la và một bà khác cũng tên là Ma-ri-a ở
lại đó, quay mặt vào mồ.
62 Hôm sau, tức là
khi ngày áp lễ đă qua, các thượng tế và những
người Pha-ri-sêu kéo nhau đến ông Phi-la-tô,63
và nói: “Thưa ngài, chúng tôi nhớ tên bịp bợm ấy
khi c̣n sống có nói: “Sau ba ngày, Ta sẽ trỗi dậy.”64
Vậy xin quan lớn truyền canh mộ kỹ càng cho
đến ngày thứ ba, kẻo môn đệ hắn đến
lấy trộm xác rồi phao trong dân là hắn đă từ
cơi chết trỗi dậy. Và như thế, chuyện bịp
cuối cùng này sẽ c̣n tệ hại hơn chuyện
trước.”65 Ông Phi-la-tô bảo họ: “Th́ có sẵn
lính đó, các ngươi hăy đi mà canh giữ theo cách các
ngươi biết! “66 Thế là họ ra đi
canh giữ mồ, niêm phong tảng đá và cắt lính canh mồ.
28. 1 Sau ngày sa-bát, khi ngày thứ nhất
trong tuần vừa ló rạng, bà Ma-ri-a Mác-đa-la và một
bà khác cũng tên là Ma-ri-a, đi viếng mộ.2
Th́nh ĺnh, đất rung chuyển dữ dội: thiên thần
Chúa từ trời xuống, đến lăn tảng
đá ra, rồi ngồi lên trên;3 diện mạo
người như ánh chớp, và y phục trắng như
tuyết.4 Thấy người, lính canh khiếp sợ,
run rẩy chết ngất đi.5 Thiên thần lên
tiếng bảo các phụ nữ: “Này các bà, các bà đừng
sợ! Tôi biết các bà t́m Đức Giê-su, Đấng bị
đóng đinh.6 Người không có ở đây, v́
Người đă trỗi dậy như Người đă
nói. Các bà đến mà xem chỗ Người đă nằm,7
rồi mau về nói với môn đệ Người
như thế này: Người đă trỗi dậy từ
cơi chết, và Người đi Ga-li-lê trước các ông. Ở
đó, các ông sẽ được thấy Người.
Đấy, tôi xin nói cho các bà hay.”8 Các bà vội vă rời
khỏi mộ, tuy sợ hăi nhưng cũng rất đỗi
vui mừng, chạy về báo tin cho môn đệ Đức
Giê-su hay.
9 Bỗng Đức Giê-su đón gặp các bà và nói:
“Chào chị em! ” Các bà tiến lại gần
Người, ôm lấy chân, và bái lạy Người.10
Bấy giờ, Đức Giê-su nói với các bà: “Chị em
đừng sợ! Về báo cho anh em của
Thầy để họ đến Ga-li-lê. Họ sẽ được thấy Thầy ở
đó.”
11 Các bà đang đi, th́ có mấy
người trong đội lính canh mồ vào thành báo cho các
thượng tế biết mọi việc đă xảy
ra.12 Các thượng tế liền họp với
các kỳ mục; sau khi bàn bạc, họ cho lính một số
tiền lớn,13 và bảo: “Các anh hăy nói như thế
này: Ban đêm đang lúc chúng tôi ngủ, các môn đệ của
hắn đă đến lấy trộm xác.14 Nếu
sự việc này đến tai quan tổng trấn, chính
chúng tôi sẽ dàn xếp với quan và lo cho các anh được
vô sự.”15 Lính đă nhận tiền và làm theo lời họ dạy. Câu
chuyện này được phổ biến giữa người
Do-thái cho đến ngày nay.
16 Mười một môn đệ
đi tới miền Ga-li-lê, đến ngọn núi Đức
Giê-su đă truyền cho các ông đến.17 Khi thấy
Người, các ông bái lạy, nhưng có mấy ông lại
hoài nghi.18 Đức Giê-su đến gần, nói với
các ông: “Thầy đă được trao toàn quyền trên trời
dưới đất.19 Vậy anh em hăy đi và
làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ
nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần,20 dạy bảo
họ tuân giữ mọi điều Thầy đă truyền
cho anh em. Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi
ngày cho đến tận thế.”